TOP 5 mẫu Kể lại sự việc em vô tình làm cho mọi người buồn phiền (2024) SIÊU HAY

Kể lại sự việc em vô tình làm cho mọi người buồn phiền lớp 8 Cánh diều gồm các bài văn mẫu hay nhất, chọn lọc giúp học sinh viết bài tập làm văn lớp 8 hay hơn.

1 611 lượt xem


Kể lại sự việc em vô tình làm cho mọi người buồn phiền

Đề bài: Chắc hẳn, em đã có lần vô tình làm cho người thân, bạn bè và những người xung quanh buồn phiền. Hãy kể lại sự việc ấy trong khoảng 6 - 8 dòng.

Kể lại sự việc em vô tình làm cho mọi người buồn phiền (mẫu 1)

Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu rồi nhỉ: tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình bạn của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiều điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi biết cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài ngày sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng giận tớ nha.... Chỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi bạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ích kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc sống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tôi những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằm trong tầm với của hai ta nữa rồi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ .... Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay.

Kể lại sự việc em vô tình làm cho mọi người buồn phiền (mẫu 2)

Tuổi thơ bà vẫn thương tôi nhất, tôi không thể nào quên được những kỷ niệm về bà. Từ khi tôi còn nhỏ học mẫu giáo, bà tôi đã mua cho tôi chiếc quần. Vì mẹ bận công việc nên ít quan tâm đến các com nhưng bù lại tôi nhận được sự quan tâm, chăm sóc từ bà. Từ mái tóc của tôi cho đến những bữa ăn hàng ngày cũng do một tay bà lo liệu. Có thể nói tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm về bà. Bà đã làm tất cả công việc của một người mẹ, chăm sóc chúng tôi từ những điều nhỏ nhất. Nhớ khi ấy vào mỗi buổi sáng sớm tôi đều đòi bà mua cho những chiếc bánh rán thơm ngon mà khi ấy chỉ vài trăm đồng một chiếc. Không giống như bây giờ, khi ấy đồng tiền rất có giá trị. Ngoại mua quần áo cho tôi, ngoại cắt tóc cho tôi. Ngoại tôi giống như một thợ làm tóc chuyên nghiệp, nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất, đó là kiểu tóc nổi tiếng – úp bát. Lũ trẻ quê chúng tôi từ trong trắng đến đen nhẻm, đứa nào cũng đầy chí. Chính vì thế ngoại phải cắt tóc tôi ngắn đi để chí không sinh sôi được nhiều . Tôi nhớ những buổi chiều ngồi trước cửa nhà bới tóc bắt cả rận, nhét vào răng cắn từng con một. Đây là cách tôi lưu giữ tuổi thơ của mình. Sau bữa ăn, bà và cháu thường nằm bên nhau và tôi nghe bà kể chuyện xưa. Ngoại lại trêu chúng tôi: “Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm”. Vừa di chuyển, ngoại sẽ cù cho nhột nhột cười lăn cười bò. Anh trai tôi sợ khủng long và mỗi khi anh hư bà sẽ doạ rằng khủng long sẽ đến bà bắt anh ấy đi. Có khi trời đã gần sáng mà anh tôi vẫn sang chỗ bà ngoại để tiểu vào cái bô ở cuối giường.Những lúc ấy tôi lại trêu anh rằng nếu không nhanh thì khủng long sẽ đến và bắt anh đi, làm hắn vội vội vàng vàng làm đứt cả màn của ngoại. Không chỉ yêu thương mà ngoài tôi còn là một người nghiêm khắc. Khi có khách, chúng tôi đùa giỡn quá trớn, ngoại thường dồn chúng tôi vào một góc để đứng phạt. Ngoại yêu thương chúng tôi nhưng ngoại không nuông chiều mà luôn răn dạy chúng tôi những việc đúng phải là và tránh xa những cái xấu.

Kể lại sự việc em vô tình làm cho mọi người buồn phiền (mẫu 3)

Trong cuộc đời ai cũng có lúc gây ra những lỗi lầm khiến cho những người xung quanh phải buồn phiền, em cũng vậy em đã làm một chuyện vô cùng không nên đó là nói dối. Hôm ấy cô giáo giao bài tập về nhà cho cả lớp nhưng buổi tối em lại muốn được đi chơi nên em đã nói dối mẹ rằng em không có bài tập. Sáng hôm sau, khi cô giáo kiểm tra vở em đã nói dối rằng do tối qua em bị ôm nên không thể hoàn thành bài. Em đã nói dối cả cô giáo và bố mẹ. Em áy náy vô cùng khi bị mẹ gặng hỏi chuyện ở lớp. Sau cùng em đã xin lỗi, nhận lỗi với bố mẹ em và cả lớp. Sau này nhất định em không bao giờ làm như vậy nữa.

Kể lại sự việc em vô tình làm cho mọi người buồn phiền (mẫu 4)

Trong đời, ai mà không từng mắc phải những lỗi lầm nào đó khiến bố mẹ phải phiền lòng, tôi cũng vậy. Nhưng qua lỗi lầm đó, tôi đã nhận ra được một bài học thật đáng giá. Hồi ấy, dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường tham gia cùng các bạn con trai vào những trò nghịch phá. Một lần, chúng tôi rủ nhau trốn tiết học thể dục để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Nhưng không may, cả nhóm đã bị cô giáo bắt gặp. Cô đã yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp. Cuối buổi hôm ấy có giờ sinh hoạt, cô giáo đã nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Và cô cũng nói rằng sẽ đến gặp và trao đổi với phụ huynh. Khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng không hề cảm thấy có lỗi.

Ngày hôm sau khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ xong và ra về. Mẹ đã gọi tôi đến bên và nhắc nhở. Chính vào lúc đó, tôi đã có những thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Đến khi nhận được lá thư của bố viết cho tôi. Bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ đó của tôi. Và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn thơ ấu, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy có lỗi. Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì cũng chạy đến ôm lấy chúng tôi.

Sau kỷ niệm lần đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi đã biết giúp đỡ bố mẹ những công việc vặt trong gia đình. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, chịu khó học tập hơn. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. Bố mẹ cũng luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với bố mẹ cũng có thể tha thứ.

1 611 lượt xem