TOP 9 mẫu Phân tích nhân vật An-tư-nai (2024) SIÊU HAY

Phân tích nhân vật An-tư-nai lớp 7 Kết nối tri thức gồm dàn ý và 9 bài văn mẫu hay nhất, chọn lọc giúp học sinh viết bài tập làm văn lớp 7 hay hơn.

1 1566 lượt xem
Tải về


Phân tích nhân vật An-tư-nai

Đề bài: Viết bài văn phân tích nhân vật An-tư-nai trong "Người thầy đầu tiên".

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 1)

Nhà văn người Cư-rơ-gư-dơ-xtan Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp là cây bút quen thuộc với nhiều bạn đọc trên khắp thế giới. Các tác phẩm của ông chủ yếu khai thai thác đề tài về cuộc sống khắc nghiệt nhưng giàu chất thơ ở quê hương. Tiêu biểu trong số đó phải kể đến sáng tác "Người thầy đầu tiên". Truyện đã khắc họa thành công nhân vật An-tư-nai, một cô bé có tấm lòng nhân ái cùng tinh thần hiếu học đáng quý.

Đọc đoạn trích, ta thấy nhà văn không có nét bút nào miêu tả cụ thể ngoại hình, tính cách An-tư-nai. Song, qua những hành động, lời nói, suy nghĩ của các nhân vật, ta dễ dàng cảm nhận được vẻ đẹp phẩm chất ở cô bé. Trước hết, An-tư-nai là người có tâm hồn cao đẹp và tấm lòng lương thiện, tốt bụng. Chứng kiến thầy Đuy-sen bị lũ nhà giàu trú trên núi xúc phạm bằng mấy lời lẽ, hành động xấu xí, cô bé căm ghét đến mức muốn "nắm lấy cương ngựa và quát thẳng vào những bộ mặt láo xược của họ". Khi biết thầy phải vất vả trữ củi để sưởi ấm lớp học, cô bé không ngần ngại mà trút lại ki-giắc ở trường. An-tư-nai cũng luôn quan tâm, giúp đỡ tới mọi người xung quanh. Giữa trời đông buốt giá, cô bé đã cùng thầy Đuy-sen lấy đá và tảng đất cỏ tạo thành các ụ nhỏ trên lòng suối, giúp các em nhỏ đi lại thuận tiện và an toàn. Có thể thấy, An-tư-nai luôn sáng ngời vẻ đẹp thanh thuần, tươi đẹp như "dòng suối nhỏ của thầy".

Ngay từ giây phút được ngồi học dưới mái trường của thầy Đuy-sen, An-tư-nai đã chất chứa tấm lòng ngưỡng mộ, quý mến người thầy đầu tiên "tất cả đám học sinh chúng tôi đứa nào cũng yêu mến thầy". Sau này, rời xa quê hương, trở thành một viện sĩ, An-tư-nai vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí sự quan tâm, dạy bảo từ thầy Đuy-sen. Cô bé khao khát tất cả mọi người sẽ biết đến câu chuyện về thầy "không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là tuổi trẻ, đều cần biết câu chuyện này.".

Cuộc đời, con người của An-tư-nai còn là minh chứng cho tấm gương kiên cường, mạnh mẽ vượt lên số phận bản thân. Mặc dù mồ côi cha mẹ, phải sống cùng chú thím nhưng cô bé ấy vẫn chứa chan tinh thần lạc quan, nghị lực. Dưới sự dạy bảo, quan tâm, giúp đỡ của thầy Đuy-sen, An-tư-nai đã có cơ hội tới thành phố học tập. Tại đây, cô bé không ngừng cố gắng học hành, tích lũy tri thức và sau này trở thành một viện sĩ.

Với việc sử dụng kết hợp nhiều người kể chuyện: họa sĩ và "tôi" - An-tư-nai, nhà văn đã phác họa chân thực những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm của nhân vật An-tư-nai. Cô bé hiện lên cùng tâm hồn trong trẻo giống như cái tên của mình "An-tư-nai, cái tên hay quá".

Theo dòng chảy thời gian, tác phẩm "Người thầy đầu tiên" sẽ mãi in sâu trong tâm trí bạn đọc bởi các giá trị nhân văn, giàu ý nghĩa. Qua đoạn trích, nhà văn còn muốn gửi gắm tấm lòng yêu thương, nâng niu tới những mảnh đời bất hạnh nhưng luôn mạnh mẽ như An-tư-nai.TOP 9 mẫu Phân tích nhân vật An-tư-nai (2023) SIÊU HAY (ảnh 1)

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 2)

Bằng lối viết cô đọng, hàm súc, nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp đã để lại rất nhiều tác phẩm giàu ý nghĩa, giá trị nhân văn. Đặc biệt, truyện vừa "Người thầy đầu tiên" của ông trở thành cuốn sách quen thuộc với vô vàn độc giả trên khắp thế giới. Tác phẩm đã xây dựng và khắc họa chân thực hình ảnh cô bé An-tư-nai kiên cường, giàu tình yêu thương.

An-tư-nai không có cuộc sống gia đình êm ấm, hạnh phúc như bao bạn bè khác. Cô bé mồ côi cha mẹ từ sớm, phải ở cùng chú thím. Mặc dù thiếu vắng sự quan tâm, chăm sóc từ mẹ cha nhưng An-tư-nai vẫn nuôi dưỡng, chất chứa tâm hồn trong sáng cùng tấm lòng nhân hậu, lương thiện. Cô bé sẵn sàng trút lại ki-giắc ở trường để thầy Đuy-sen khỏi vất vả kiếm củi. Hành động nhỏ bé của cô bé như ngọn lửa sưởi ấm cho mùa đông buốt giá. Khi thấy thầy bị lăng mạ, xúc phạm bởi những lời lẽ, hành động của bọn nhà giàu trên núi, An-tư-nai cảm thấy vô cùng bất bình và tức giận. Chứng kiến thầy Đuy-sen vất vả xếp đá ở giữa dòng suối, cô bé không ngại buốt lạnh mà nhanh nhẹn giúp đỡ. Từng hành động tuy nhỏ bé nhưng đã tô đậm sự lương thiện, nhân ái của An-tư-nai - cô bé có cái tên thật đẹp như thầy Đuy-sen nhận xét "An-tư-nai, cái tên hay quá, mà em thì chắc là ngoan lắm phải không?".

An-tư-nai còn là người học trò trọng tình nghĩa. Cô bé cảm thấy xúc động trước hành động ấm áp hay những ý nghĩ tốt đẹp từ thầy Đuy-sen. Cô bé và mọi học sinh luôn ngưỡng mộ, yêu quý người thầy đầu tiên. Sau này, khi trở thành bà viện sĩ Xu-lai-ma-nô-va, An-tư-nai vẫn ghi nhớ công ơn dạy bảo to lớn của thầy Đuy-sen. Bởi vậy, An-tư-nai đã nhờ người họa sĩ tìm cách lan tỏa câu chuyện về thầy để "không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là tuổi trẻ, đều cần biết câu chuyện này.".

Sống trong hoàn cảnh mồ côi, An-tư-nai chưa từng nghĩ tới việc gục ngã, buông bỏ. Cô bé không muốn người đời nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. An-tư-nai vẫn mạnh mẽ vươn lên như những cây xương rồng giữa hoang mạc khô cằn. Mỗi lần đi nhặt ki-giắc, cô bé phải tới tận chân núi ở mé làng, lúc ra về thì mang theo những cái bao to hơn cả người. Ấy vậy, An-tư-nai không hề ngại khổ. Nhờ sự yêu thương, giúp đỡ của thầy, An-tư-nai đã không ngừng cố gắng, chăm chỉ học hành và trở thành một viện sĩ. Sự kiên cường, quyết tâm vượt lên số phận bản thân đã khẳng định vẻ đẹp con người An-tư-nai.

Từ việc sử dụng nhiều ngôi kể là người họa sĩ và nhân vật xưng "tôi" - An-tư-nai, nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp đã thể hiện một cách sâu sắc suy nghĩ, tình cảm của nhân vật. Qua đây, ta cũng cảm nhận được tấm lòng thương yêu, trân trọng tới số phận bất hạnh nhưng luôn mạnh mẽ vươn lên trong cuộc sống.

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 3)

Ai đó đã từng nói: “Dạy học là nghề tạo ra tất cả các nghề khác”. Từ xưa đến nay, nghề giáo đã trở thành là một nghề không thể thiếu và đóng vai trò quan trọng trong xã hội. Chính vì vậy, thầy cô giáo luôn là tấm gương sáng cho mọi người, được yêu quý và tôn trọng. Đã có rất nhiều tác phẩm văn học viết về thầy cô, như một lời tri ân tới những người đa gieo trồng tri thức cho cuộc đời. Trong số đó, có một tác phẩm rất nổi tiếng, được nhiều người trên thế giới biết tới, đó chính là Truyện Người thầy đầu tiên của tác giả Ai-ma-tốp, một tác giả nổi tiếng của Liên Xô (nay là Nga). Tác phẩm được sáng tác năm 1962, theo thể loại truyện vừa. Nhân vật trong truyện để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc ngoài thầy Đuy-sen, có lẽ chính là An-tư-nai, một cô học trò có tinh thần hiếu học, mạnh mẽ, thiện lương và giàu tình cảm của thầy Đuy-sen.

An-tư-nai lớn lên trong hoàn cảnh rất khó khăn. Cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất bé và sống với chú thím. Cô bé bị chú thím đối xử rất tệ bạc, thậm chí còn từng bị bán đi. Sống trong hoàn cảnh khó khăn là vậy nhưng An-tư-nai vẫn luôn giữ những phẩm chất tốt đẹp, không hề bị số phận làm cho thay đổi. An-tư-nai vô cùng thiện lương và giàu tình cảm với mọi người xung quanh. Khi bọn trẻ nghèo trong làng, trong đó có An-tư-nai được thầy Đuy-sen mở lớp dạy học, cô bé đã để lại ki-giắc của mình để sưởi ấm cho thầy Đuy-sen và các bạn, để thầy khỏi phải đi nhiều kiếm củi vất vả trong thời tiết buốt giá. Mùa đông với cái rét cắt da cắt thịt tại Nga, thầy Đuy-sen tốt bụng đã cõng, rồi bế bọn An-tư-nai qua suối để học trò của mình không phải chịu cái lạnh thấu xương của dòng nước, thì bị bọn nhà giàu trên núi lúc ấy đi qua trêu chọc, phi ngựa qua để nước bắn lên người thầy trò họ. An-tư-nai rất tức giận, thương thầy Đuy-sen, lúc đó cô chỉ muốn bắt lấy bọn người đó mà nói rằng: “Các người không được nói thầy giáo của chúng tôi như thế! Các người ngu lắm, các người tồi lắm”. Không những vậy, thấy thầy Đuy-sen lội suối để đắp đất, đá cho học trò đi qua, An-tư-nai bé nhỏ đã không ngần ngại xuống giúp đỡ thầy, dù sau này mường tượng lại ngày hôm đó cô đã nói “Hôm chúng tôi xếp đá qua dòng nước, tuyết đã phủ đầy trên mặt đất và nước buốt đến chết cóng đi”. Hành động của An-tư-nai đẹp như chính con người cô bé vậy, đó là vẻ đẹp của tâm hồn lương thiện. An-tư-nai còn rất giàu tình cảm, cô bé thương thầy Đuy-sen và quý mến thầy như người thân ruột thịt duy nhất của mình, chứ không phải là chú thím độc ác. Cô bé còn có ước mơ thật đáng yêu của một đứa trẻ trong sáng: “Ước gì thầy là anh ruột của tôi! Ước gì tôi được bá cổ thầy, nhằm nghiền mắt lại và thủ thỉ với thầy những lời đẹp đẽ nhất! Trời ơi, ước gì thầy Đuy-sen là anh ruột tôi!". Tuy không có bất kì một dòng nào miêu tả ngoại hình hay miêu tả trực tiếp tính cách của An-tư-nai nhưng bằng ngòi bút tài năng của mình, qua những chi tiết tinh tế, tác giả An-ma-tốp đã thành công mang tới một cô bé vô cùng xinh đẹp từ trong tâm hồn, với sự lương thiện, trong sáng và một trái tim giàu tình cảm.

An-tư-nai luôn mạnh mẽ và kiên cường dù có một cuộc sống bất hạnh từ khi còn nhỏ. Cô bé không hề sợ hãi cực nhọc hay khó khăn, cô bé có thể một mình đến tận khe núi ven làng để nhặt ki-giắc và sẽ mang về nhiều bao to hơn cả người mình. An-tư-nai cố gắng kiên cường tồn tại như một cây sương rồng nhỏ bé nhưng tràn ngập nghị lực sống, cho đến khi gặp thầy Đuy-sen, thầy đã soi sáng cho cuộc đời cô bé, cho cô bé ước mơ và một tương lai tươi sáng hơn. Khi được thầy Đuy-sen dạy học, An-tư-nai mới bộc lộ được tư chất thông minh và sự hiếu học của mình. Cô bé chăm chỉ đến lớp học mỗi ngày, không quản trời rét mướt và điều kiện học tập thiếu thốn nơi nhà kho. Nhận thấy tư chất đặc biệt và sự hiếu học của An-tư-nai, thầy Đuy-sen đã cố gắng giúp đỡ để cô có thể lên thành phố tiếp tục việc học, thoát khỏi cái nghèo khổ nơi làng quê lạc hậu. Không phụ sự kỳ vọng dạy dỗ của thầy, An-tư-nai sau này đã trở thành một Viện sĩ nổi tiếng tại Mascova, thủ đô Liên Xô. Sự kiên cường vượt lên trên số phận và ham học của An-tư-nai thật đáng ngưỡng mộ, khiến cho người đọc càng thêm yêu quý cô bé, một con người nhỏ bé với biết bao phẩm chất đáng quý.

Với cách miêu tả chân thật, gần gũi và sử dụng kết hợp nhiều ngôi kể, nhà văn Ai-ma-tốp đã khắc hoạ thành công nhân vật An-tư-nai. Cô bé có trái tim vô cùng trong sáng, thiện lương, giàu tình cảm. Lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nhưng An-tư-nai luôn kiên cường, không chịu khuất phục số phận, không chỉ vậy, tinh thần hiếu học của cô bé cũng rất đáng để chúng ta khâm phục. Tác phẩm “Người thầy đầu tiên” vẫn giữ nguyên được giá trị nhân văn của mình cho tới ngày ngay chính là nhờ vào việc tạo nên những nhân vật để lại dấu ấn trong lòng người đọc, đặc biệt là nhân vật An-tư-nai.

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 4)

Antu-nai không có cuộc sống gia đình yên ấm, hạnh phúc như bao bạn bè khác. Cô bé mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và phải sống với dì và chú của mình. Dù thiếu vắng sự quan tâm, chăm sóc của cha mẹ nhưng Antu-nai vẫn nuôi dưỡng và chứa đựng một tâm hồn trong sáng và một trái tim nhân hậu, lương thiện. Cô bé sẵn sàng trả lại tiền học ở trường để ông Dussen không phải vất vả kiếm củi. Những hành động nhỏ bé của cô như ngọn lửa sưởi ấm mùa đông lạnh giá. Khi chứng kiến ​​cảnh thầy bị những lời nói và hành động của những người giàu có trên núi xúc phạm, sỉ nhục, Antunai cảm thấy vô cùng bất bình và tức giận. Chứng kiến ​​cảnh ông Düssel vất vả xếp đá giữa dòng, cô gái không ngại lạnh mà nhanh chóng ra tay giúp đỡ. Từng hành động dù nhỏ cũng đã tô đậm sự thật thà, tốt bụng của Antu-nai – cô gái có cái tên đẹp như lời ông Dussen nhận xét: “Antu-nai, cái tên đẹp như vậy, em cũng khá đấy chứ? ”

Antu-nai cũng là một học sinh đáng kính. Cô bé cảm động trước hành động ấm áp hay những suy nghĩ tốt đẹp từ ông Dussen. Cô và tất cả học sinh luôn ngưỡng mộ và kính yêu người thầy đầu tiên. Sau này, khi đã trở thành viện sĩ Sulaimanova, Antunai vẫn ghi nhớ công ơn dạy dỗ to lớn của Dussen. Vì vậy, Antu-nai đã đề nghị nghệ sĩ tìm cách lan truyền câu chuyện về thầy để “không chỉ dân làng mà tất cả mọi người nói chung, đặc biệt là giới trẻ đều cần biết câu chuyện này”. .

Sống trong cảnh mồ côi, Antu-nai chưa bao giờ nghĩ đến việc gục ngã hay buông tay. Cô không muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại. Antu-nai vẫn mạnh mẽ như cây xương rồng giữa sa mạc khô cằn. Mỗi lần đi nhặt đá, chị phải vào tận chân núi ở bìa làng, khi ra về mang theo những chiếc túi to hơn cả người. Tuy nhiên, Antunai không sợ khổ. Nhờ sự yêu thương và giúp đỡ của thầy, Antu-nai đã không ngừng cố gắng, chăm chỉ học tập và trở thành một viện sĩ. Sự kiên cường và quyết tâm vượt qua số phận của chính mình đã khẳng định vẻ đẹp của Antu-nai.

Từ việc sử dụng nhiều nhân vật là họa sĩ và nhân vật “tôi” – Antu-nai, nhà văn Tringhiz Aitmatov đã thể hiện một cách sâu sắc những tâm tư, tình cảm của mình. cảm xúc của nhân vật. Qua đây ta cũng cảm nhận được tấm lòng yêu thương, kính trọng đối với những số phận bất hạnh nhưng luôn mạnh mẽ vươn lên trong cuộc sống.

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 5)

Nhà văn Aitmatop người Kyrgyzstan là cây bút quen thuộc với nhiều độc giả trên thế giới. Các tác phẩm của anh chủ yếu khai thác đề tài cuộc sống khắc nghiệt nhưng cũng đầy thi vị trên quê hương. Tiêu biểu trong số đó là sáng tác “Người thầy đầu tiên”. Truyện đã khắc họa thành công nhân vật Antu-nai, một cô bé có trái tim nhân hậu và tinh thần hiếu học đáng quý.

Đọc đoạn trích, ta thấy nhà văn không có một nét bút cụ thể nào để miêu tả ngoại hình và tính cách của An-tu-nai. Tuy nhiên, qua hành động, lời nói, suy nghĩ của nhân vật, chúng ta dễ dàng cảm nhận được vẻ đẹp, phẩm chất ở người con gái. Trước hết, Antu-nai là một người có tâm hồn đẹp và trái tim lương thiện, nhân hậu. Chứng kiến ​​cảnh ông Dussen bị những người giàu có sống trên núi xúc phạm bằng những lời lẽ và hành động xấu xa, bà căm ghét đến mức chỉ muốn “tóm lấy dây cương và quát vào mặt lũ láo xược”. Khi biết cô giáo phải vất vả tích củi để sưởi ấm lớp học, cô bé đã không ngần ngại tặng lại số kg của mình ở trường. Antu-nai cũng luôn quan tâm, giúp đỡ mọi người xung quanh. Trong tiết trời mùa đông giá lạnh, cô và trò Dusen đã lấy đá, cỏ đắp thành những gò nhỏ bên lòng suối, giúp các em đi lại thuận tiện, an toàn. Có thể thấy, Antu-nai luôn tỏa sáng với vẻ đẹp trong sáng và xinh đẹp như “dòng suối nhỏ của cô giáo”.

Ngay từ khi được học dưới mái trường của thầy Dussen, Antunai đã mang trong lòng mình sự ngưỡng mộ và kính trọng đối với người thầy đầu tiên “học trò chúng em đều yêu quý thầy”. Sau này, rời quê hương, trở thành một viện sĩ, Antunai luôn khắc ghi trong tâm trí mình sự quan tâm, chỉ dạy của Thầy Dussen. Cô gái mong rằng mọi người sẽ biết đến câu chuyện về ông giáo “không chỉ người dân trong làng mà tất cả mọi người nói chung, nhất là lớp trẻ đều cần biết câu chuyện này”.

Cuộc đời và con người Antu nai còn là minh chứng cho một tấm gương kiên cường, mạnh mẽ vượt qua số phận của chính mình. Dù mồ côi cha mẹ và phải ở với dì dượng nhưng cô vẫn tràn đầy lạc quan và nghị lực. Dưới sự hướng dẫn, quan tâm và giúp đỡ của thầy Dussel, Antunai đã có cơ hội lên thành phố học tập. Tại đây, cô không ngừng cố gắng học tập, tích lũy kiến ​​thức và sau này trở thành viện sĩ.

Với việc sử dụng kết hợp nhiều ngôi kể: họa sĩ và “tôi” – Antu-nai, nhà văn đã phác họa một cách chân thực những tâm tư, suy nghĩ, tình cảm của nhân vật An-tu-nai. Cô gái xuất hiện với tâm hồn trong sáng đúng như cái tên của mình “Antu-nai, một cái tên thật hay”.

Theo dòng chảy của thời gian, tác phẩm “Người Thầy Đầu Tiên” sẽ mãi in sâu trong tâm trí người đọc bởi những giá trị nhân văn và ý nghĩa của nó. Qua đoạn trích, nhà văn cũng muốn gửi gắm tình cảm yêu thương của mình tới những con người bất hạnh nhưng luôn mạnh mẽ như Antu-nai.

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 6)

Bối cảnh của truyện là làng Ku-ku-rêu ở một vùng núi hẻo lánh, nghèn nàn, lạc hậu vào thời kì đầu thế kỉ hai mươi. Thời đó, tư tưởng phong kiến, gia trưởng còn nặng nề, phụ nữ bị coi thường và trẻ mồ côi bị rẻ rúng. Cô bé An-tư-nai đã mất cả cha lẫn mẹ, phải sống nhờ gia đình chú thím. Cô phải làm việc quần quật suốt ngày và chịu sự giám sát hà khắc của bà thím dâu đáo để, độc ác. Thầy giáo trẻ Đuy-sen được Đoàn thanh niên Cộng sản cử về làng để mở trường xóa mù chữ đã hết lòng giúp đỡ để An-tư-nai được đi học. Bà thím tham tiền ép gả cô bé làm vợ lẽ một gã đàn ông khá giả trong vùng. Một lần nữa, cô bé lại được thầy Đuy-sen giải thích và gửi lên tỉnh học, rồi tiếp tục học đại học ở Mát-xcơ-va. Sau này, cô trở thành nữ viện sĩ An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va. Còn thầy Đuy-sen lúc về già làm nghề đưa thư.

Đoạn trích kể về người thầy Đuy-sen người đã đem ánh sáng tri thức đến cho học trò ở một vùng quê còn nhiều khó khăn và lạc hậu.

Được giới thiệu qua lời người họa sĩ cùng quê – nhân vật tôi: “Bà đã nhiều tuổi, đẫy đà, mái tóc chải mượt bạc đi nhiều. Người đàn bà đồng hương nổi tiếng của chúng tôi làm chủ nhiệm bộ môn ở trường đại học tổng hợp. Bà thường bận nhiều công việc và tôi vẫn chưa có dịp được quen biết thật gần gũi, nhưng bất cứ lần nào gặp tôi ở đâu bà cũng đều quan tâm đến cuộc sóng tại quê hương và thế nào cũng bày tỏ ý kiến, dù là vắn tắt, về tác phẩm của tôi”.

Người đọc có thể thấy An-tư-nai ở thời điểm hiện tại đã có tuổi và có một địa vị trong xã hội. Nhưng bà luôn biết ơn người thầy đầu tiên đã dạy chữ cho mình và đưa mình lên tỉnh học, để bản thân có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay. Ngay khi nghe đến tên thầy Đuy-sen bà đã định dứng dậy, sau đó khi mọi người bắt đầu bàn bạc về Đuy-sen: “Trên khuôn mặt tàn úa đã có nhiều nếp nhăn nhỏ bé xung quanh mắt thoáng hiện vẻ ưu tư”.

Khi thấy mọi người hiểu nhầm về thầy Đuy-sen, chính An-tư-nai đã viết thư nhờ người họa sĩ cùng quê kể giải thích cho mọi người hiểu. Bà khẩn thiết nhờ người đồng hương và coi đó là việc hệ trọng: “Tuy có rất nhiều công việc quan trọng và khẩn cấp, tôi cũng đã quyết định gác hết lại và viết lá thư này cho anh… Nếu anh thấy điều gì tôi viết đây đáng được chú ý thì tôi khẩn khoản xin anh nghĩ xem làm thế nào cho mọi người cùng biết câu chuyện tôi sẽ kể. Tôi nghĩ không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là lứa tuổi trẻ, đều cần biết câu chuyện này. Tôi đã thấy rõ như vậy sau bao lần đắn đo cặn kẽ. Đó là lời xưng tội của tôi trước mọi người. Tôi cần phải làm tròn bổn phận của tôi. Càng nhiều người được biết thì lương tâm tôi càng đỡ cắn rứt. Anh đừng sợ làm cho tôi lâm vào tình trạng khó xử. Anh đừng giấu giếm gì hết…” An-tư-nai rất yêu quý và biết ơn người thầy đầu tiên của mình vì “người thầy đầu tiên” ấy đã cứu cô bé được vươn mình đến từng con số, chữ cáo, để An-tư-nai có thể thắp sáng tương lai của mình, không bị bán làm vợ lẽ hay chịu số phận nghèo khổ, vì tri thức sẽ làm nên tất cả…

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 7)

Khi đọc “Người thầy đầu tiên”, em cảm thấy vô cùng ấn tượng với nhân vật An-tư-nai. Nhân vật này hiện lên qua lời kể của người họa sĩ, về bức thư ông đã nhận được. Điều khiến chúng ta cảm động nhất là câu chuyện về thời thơ ấu của bà. Khi còn nhỏ, h oàn cảnh sống của An-tư-nai rất khó khăn. Mồ côi cha mẹ, bà phải sống cùng chú thím, thiếu thốn về cả vật chất và tình cảm. Nhưng nhờ có sự động viên của thầy Đuy-sen, bà đã cố gắng học tập, rồi trở thành một viện sĩ. An-tư-nai chính là tấm gương về sự hiếu học, cũng như tâm hồn trong sáng, cao đẹp.

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 8)

Đọc tác phẩm “Người thầy đầu tiên”, tôi cảm thấy yêu mến nhất là nhân vật An-tư-nai. Đó là một cô bé sống rất tình cảm, giàu nghị lực. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, An-tư-nai phải sống cùng với chú và thím. Cô bé thường xuyên bị ngược đãi, sống thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình cảm. Có thể thấy, An-tư-nai có cuộc sống thật bạnh hạnh. Nhưng với sự xuất hiện của thầy Đuy-sen, chính thầy đã khơi dậy ở An-tư-nai niềm khao khát học tập. Nhờ thầy, cô bé đã có cơ hội được học tập, sau này trở thành một viện sĩ nổi tiếng. Như vậy, nhân vật An-tư-nai là một tấm gương về sự hiếu học, giàu khát vọng và lí tưởng mà chúng ta có thể học tập.

Phân tích nhân vật An-tư-nai (mẫu 9)

Người thầy đầu tiên là một trong những truyện ngắn xuất sắc của tác giả Tri-ghi-dơ Ai-ti-ma-tốp khi kể về người thầy giáo Đuy-sen với những đặc điểm nổi bật để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc.

Hình ảnh người thầy được hiện lên qua lời kể, cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật An-tư-nai. Nhà văn đã dùng nhiều những chi tiết miêu tả để khắc họa chân dung nhân vật thầy Đuy-sen một cách chân thực và cụ thể nhất.

Khi đến vùng núi quê hương của An-tư-nai, thầy Đuy-sen còn rất trẻ. Học vấn thấy tuy chưa được cao nhưng thầy lại có trái tim dạt dào tình nhân ái và sục sôi nhiệt huyết cách mạng. Khi An-tư-nai và các bạn nhỏ đến thăm trường với bao tò mò để “xem thử thầy giáo đang làm gì, ở đấy cũng hay” thì thấy thầy “từ trong cửa bước ra, người bê bết đất”. Thầy “mỉm cười, niềm nở” quẹt mồ hôi trên mặt và ân cần hỏi các em học sinh.

Mới gặp các em nhỏ xa lạ lần đầu mà thầy đã nhìn thấy, thấu rõ cái khao khát được học hành của các em. Thầy còn “khoe” với các em về chuyện đắp lò sưởi trong mùa đông, thấy bảo tin mừng vì trường học đã làm xong và có thể học được.

Thầy Đuy-sen còn là người có tài, giàu kinh nghiệm sư phạm. Khi chỉ sau một vài phút gặp gỡ, vài câu nói nhẹ nhàng mà thầy đã chiếm lĩnh tâm hồn tuổi thơ. Thầy đã khơi gợi trong lòng các em nhỏ miền núi khao khát được đi học.

Đặc biệt với An-tư-nai, thầy nhìn thấy tâm can em, thông cảm với cảnh ngộ mồ côi của em và an ủi, khen tên của em hay, bảo em chắc là ngoan lắm. Câu nói chân tình ấy cùng với hiền hậu của thầy khiến cho An-tư-nai “thấy lòng ấm hẳn lại”.

Những hành động của thầy điển hình như: Một mình sửa sang nhà kho cũ thành lớp học; bế các em nhỏ qua suối giữa mùa đông buốt giá; kiên trì dạy chữ cho các em bất chấp hoàn cảnh thiếu thốn, khắc nghiệt; sự cô độc và cò cả ước mơ về một tương lai tươi sáng cho học trò. Cũng chính vì thế mà An-tư-nai có cảm nhận sâu sắc về lòng nhân hậu, tình yêu thương của thầy và còn ước thầy là người anh ruột của mình.

Ai-ma-tốp đã viết nên hình ảnh thầy Đuy-sen bằng tất cả sự ca ngợi và niềm yêu thương bao la. Người thầy trong truyện ngắn là người thầy của tình thương đến với tuổi thơ, đem ánh sáng cách mạng làm thay đổi mọi cuộc đời. Từ hình ảnh thầy Đuy-sen tác giả ngợi ca, trân trọng những người thầy đang ngày đêm chèo lái con đò cập bến tri thức.

1 1566 lượt xem
Tải về


Xem thêm các chương trình khác: