TOP 30 mẫu Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (2024) SIÊU HAY

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê lớp 5 gồm dàn ý và 30 bài văn mẫu hay nhất, chọn lọc giúp học sinh viết bài tập làm văn lớp 5 hay hơn.

1 1,748 12/01/2024
Tải về


Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê - Tiếng Việt 5

Video mẫu: Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê

30 bài Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê  (ảnh 1)

Dàn ý Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 1)

1. Mở bài

- Giới thiệu chung về thành phố thanh bình

2. Thân bài

- Miêu tả khái quát về cảnh thanh bình nơi đây: Không gian rộng, không khí nhìn chung ra sao?
- Miêu tả chi tiết:
+ Cảnh vật:

+ Hoạt động của mọi người

3. Kết bài

- Nêu cảm nghĩ của em về cảnh nơi đây.

Dàn ý Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 2)

1. Mở bài

- Giới thiệu chung về miền quê thanh bình: Làng quê của em.

2. Thân bài

- Miêu tả khái quát về cảnh thanh bình nơi đây: Không gian rộng, không khí nhìn chung ra sao?
- Miêu tả chi tiết:
+ Cảnh vật: Những ngôi nhà, lũy tre, ao làng, cánh đồng, cây cối...
+ Hoạt động của mọi người: Mùa gặt nên mọi người đều hứng khởi gặt lúa, thu thóc, thu rơm, người thì giặt giũ, tiếng nói cười vui vẻ vang khắp ngõ xóm, trẻ con chơi bóng đá, nhảy dây ở sân vận động thôn,...

3. Kết bài

- Nêu cảm nghĩ của em về cảnh nơi đây.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 1)

Mảnh đất thủ đô bao giờ cũng ồn ào với những âm thanh của còi xe, tiếng nói cười trên từng con phố. Bên cạnh những thanh âm ấy thì em lại cảm nhận rằng khung cảnh yên bình nơi Hồ Tây lộng gió vô cùng đáng quý!

Hồ Tây rộng lắm! Ngày nhỏ, nếu không quan sát kĩ, em còn nhầm tưởng hồ là một bãi biển không có bãi cát. Bởi nhìn ra xa, em chẳng rõ bờ bên kia hồ đâu, chỉ thấy một vùng nước xanh mờ xa xăm. Hồ Tây hàng ngày đều yên ả, thanh vắng. Sáng sớm, mọi người thường chạy bộ ven hồ. Chiều chiều, người ta ngồi hóng gió. Về đêm, hồ Tây lấp lánh bên những ánh đèn đường, hiện lên những tòa nhà cao tầng sáng chói, mọi người cũng ra đó vãn cảnh và thưởng thức vẻ lấp lánh ấy.

Mặt hồ Tây chẳng mấy khi yên ả, lúc nào cũng lăn tăn gợn sóng. Sóng nhẹ êm hay dữ dội là do gió. Ngày hè, gió mạnh nên sóng gợn liên hồi. Chẳng giống sóng trắng xóa vỗ vào bờ ngoài biển cả, sóng trên mặt hồ chỉ lướt lên, gợn nhẹ rồi trở về yên ắng. Nhưng sóng này lại tạo nên vẻ đẹp riêng biệt chỉ nơi này mới có.

Người ta ngăn cách lòng hồ với vệ đường bằng hàng rào bảo vệ chắc chắn. Ven hồ, hàng cây xanh quanh năm sừng sừng như vệ sĩ canh giữ lòng hồ. Chúng còn thay nhau nở hoa tỏa hương để tô điểm cho hồ thêm tươi đẹp. Mùa xuân, mấy khóm hồng đỏ, vàng rực rỡ. Đến hạ, sắc phượng thắm đỏ cả góc trời. Vào thu, bồn cúc ven hồ gói nắng vào cánh để khoe sắc vàng tươi. Sang đông, cúc họa mi trắng ngát một vùng. Ai đã từng đến hồ Tây chắc không thể bỏ qua hình ảnh rặng liễu đìu hiu bên đường. Liễu xanh màu ngọc bích, lúc nào cũng rủ tấm mành thướt tha xuống gốc, rủ xuống cả lòng hồ. Hồ Tây cũng là nơi hoa sữa Hà Nội tỏa hương nồng nàn. Từng hàng hoa sữa cao vút, trắng xóa gửi hương theo gió đi khắp góc phố. Mấy con phố ven hồ Tây ít khi tấp nập. Tối tối, ánh đèn đường sang sáng, những quán hàng phát ra những bài hát trữ tình thiết tha hay mấy bản giao hưởng êm ái. Hồ Tây lúc này khác xa với hồ Gươm náo nhiệt bên trung tâm thành phố. Hồ Tây yên ả, con người cũng phần nào thư thái.

Nhà em cạnh hồ Tây bởi vậy mà em cảm nhận rõ rệt hơn về nét thanh bình nơi đây. Khung cảnh hồ Tây yên ả bao giờ cũng đem đến những rung cảm đặc biệt trong trái tim em, đến những phút giây nhẹ nhàng trong tâm hồn em.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 2)

Nhắc đến nơi thanh bình thì em không thể quên được đó chính là quê hương em. Quê em là một vùng quê tuyệt đẹp và cái làm em nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây.

Vào buổi sáng sớm, những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy “Ò ó o…”. Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.

Các ngôi nhà cứ san sát nhau, những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí nơi đây luôn có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, em thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp của một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả “dãi nắng dầm sương”. Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Tiếng cười nói của các bác nông dân hòa với tiếng chim làm cho không gian như bừng sáng và đẹp hơn.

Sự thanh bình ở quê em hết sức giản dị nhưng em rất thích và yêu quý nó. Có lẽ bây giờ cũng như sau này em sẽ luôn luôn nhớ nó. Em tự hứa với bản thân là sẽ luôn cố gắng hết sức để sự thanh bình này còn mãi mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (10 mẫu) (ảnh 1)

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 3)

Hằng năm, cứ đến hè là em lại được bố mẹ cho về quê ngoại chơi. Quê hương của em là một vùng đất thanh bình và yên ả. Mỗi sáng, bà ngoại thường dắt em ra đồng để ngắm nhìn khung cảnh quê hương. Những hạt sương sớm còn đọng trên cỏ non xanh biếc. Chúng khiến cho bàn chân của em cảm thấy thật mát lạnh. Gió từ bờ sông thổi về mát rượi. Bước trên con đường mà lòng em cảm thấy dễ chịu biết bao.

Lúc này, mặt trời chưa nhô lên hẳn mà vẫn còn lấp ló sau lũy tre làng. Xa xa, tận trong làng, tiếng gà, tiếng vịt và cả tiếng trâu bò… kêu rộn lên đòi ăn. Khói từ các chái nhà bốc lèn, quyện với vị phù sa theo gió từ sông thổi vào nghe ngai ngái, ấm nồng và thân thuộc.

Lúc em cùng bà ngoại về đến nhà thì mặt trời đã lên cao, tỏa ánh nắng xuống vạt vật. Cây cối khắp nơi đều tràn trề sức sống. Con đường làng cũng nhộn nhịp người qua lại. Người đi làm, người đi chợ… Ai cũng bận rộn với công việc của mình. Còn em thì cảm thấy thật hạnh phúc khi được ngắm nhìn quê hương tuyệt đẹp của mình.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 4)

Quê hương mỗi người chỉ một

Như là chỉ một mẹ thôi

Quê hương nếu ai không nhớ

Sẽ không lớn nổi thành người

(Quê hương, Đỗ Trung Quân)

Đối với mỗi đứa trẻ chúng tôi, quê hương chính là nơi gắn bó nhất. Từng con đường, căn nhà hay góc làng đều đầy ắp những kỉ niệm. Nhưng có lẽ, nơi luôn đem đến cho tôi sự yên bình chính là cánh đồng của quê hương.

Những ngày hè được về quê thăm ông bà ngoại. Tôi thường dậy rất sớm và cùng ông ngoại đi dạo trên con đường ven cánh đồng. Khi ấy, ánh mặt trời của ngày mới chỉ vừa bắt đầu ló rạng nhưng cũng đủ khiến mọi vật dường như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ánh nắng ấm áp làm tan những giọt sương sớm còn đọng trên những chiếc lá. Những ruộng lúa xanh mướt trải dài mênh mông. Gió từ xa thổi vào khiến cho những hàng lúa đung đưa như nhảy múa trước gió. Từ phía đường làng đi lại, một vài bác nông dân vừa đi vừa trò chuyện thật vui vẻ. Không khí buổi sáng ở cánh đồng thật trong lành mát mẻ làm sao.

Vì là mùa hè nên chẳng mất bao lâu sau, nắng đã lên cao bao trùm khắp nơi. Những giọt sương cũng tan dần. Bầu trời trở nên xanh hơn và cao hơn, không có một gợn mây nào cả. Tiếng chim gọi nhau ríu rít nghe thật vui tai. Lúc này, cánh đồng như được bao phủ bởi một màu vàng thật ấm áp của nắng. Và của cả những bông lúa vàng ươm, trĩu nặng nữa. Mùi lúa thơm theo những cơn gió lan tỏa khắp cánh đồng. Tôi thầm nghĩ rằng vụ mùa này chắc hẳn sẽ lại là một vụ mùa bội thu của các bác nông dân đây.

Cũng vào lúc này, các bác nông dân ra đồng làm việc nhiều hơn. Những chú trâu được thả đang thung thăng gặm cỏ ở phía đồi xa. Đàn cò trắng chao lượn vài vòng trên không rồi đáp xuống nghỉ ngơi, hết đàn này đến đàn khác. Mỗi người một công việc của mình, ai cũng thật bận rộn. Một không khí tươi vui hòa quyện tạo ra một bức tranh làng quê thật yên bình và tràn đầy sức sống. Tôi cùng ông đi dạo thêm một lúc nữa rồi trở về nhà. Bây giờ, có lẽ bà đã chuẩn bị xong bữa sáng cho hai ông cháu rồi.

Mỗi lần về thăm quê, tôi luôn thích thú khi được cùng ông dạo quanh cánh đồng làng. Khi ấy, trong lòng tôi lại dâng trào một tình yêu tha thiết đối với khung cảnh tuyệt vời ấy. Tôi rất yêu quê hương của mình.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 5)

Em sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo nhưng là nơi cảnh vật luôn tươi đẹp và thanh bình. Nơi đây không có khói bụi thành phố, rất gần gũi và bình yên.

Ai ở xa về nhìn thấy cổng làng cũng cảm thấy xốn xang bởi cảnh vật quê em bình yên đến lạ. Không gian nơi đây lúc nào cũng rộng rãi, không khí thoáng mát yên bình. Những ngôi nhà ngói san sát đan xen những ngôi nhà mái bằng nhỏ xinh, xa xa là lũy tre làng xanh xanh ôm trọn bóng hình quê hương. Cánh đồng lúa vàng ươm nặng trĩu những bông lúa báo hiệu một vụ mùa bội thu. Buổi chiều tà, thời tiết đã bớt oi nóng nên mọi người nhanh chóng gặt và chở lúa về nhà. Tiếng máy tuốt lúa rộn vang khắp xóm hòa cùng tiếng nói cười của mọi người khi thu thóc, thu rơm sao mà vui vẻ đến thế. Ao làng nước xanh trong nơi mọi người rửa chân, giặt giũ giờ đây cũng sôi động tiếng cười. Đàn trâu buổi sáng thong dong gặm cỏ là thế giờ đây lại khoan thai no cỏ về chuồng. Phía chân trời đằng Tây, ông mặt trời đỏ ối đang từ từ khuất dần sau rặng tre làng, ánh nắng yếu ớt rồi tắt dần nhưng cảnh vật thanh bình và nhịp sống bình yên ấy chưa bao giờ biến mất trên quê hương em.

Em rất yêu cảnh vật thanh bình nơi quê em. Mai đây, dù đi xa quê hương nhưng tâm trí em vẫn luôn nhớ về mảnh đất yên bình này. Em cũng sẽ cố gắng xây dựng quê hương để vẻ đẹp yên bình ấy luôn được bảo vệ và sống mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 6)

Cả thời thơ ấu, em được sống ở quê ngoại, một miền quê yên bình và vô cùng tươi đẹp.

Nhìn từ xa, nơi đây tựa như một bức tranh sơn thủy. Dãy núi Đình Cương sừng sững, trang nghiêm như nhớ về một thời oanh liệt. Dòng sông Bến Đá chảy lững lờ dọc theo con đường về khu di tích Hành chính Nam Trung Bộ. Hai bên bờ sông, lũy tre xanh rì rào khúc hát bốn mùa, những hàng cây cao vút soi mình xuống mặt nước gương trong. Nhìn ra dòng sông ấy là khu di tích lịch sử – nhà lưu niệm nơi làm việc của cụ Huỳnh Thúc Kháng, một ngôi nhà tranh mái lợp đã từng trải nắng mưa. Sau lưng nơi đây là một xóm nhỏ được bao bọc bởi lũy tre làng. Ở cuối xóm là đầm sen rộng mênh mông.

Những bông sen trắng, sen hồng nhấp nhô trong khóm lá rung rinh. Hương sen phảng phất mơ hồ. Bên kia xóm nhỏ là vườn dừa nhà ngoại, những cây dừa thân to, cao vút trông thật oai vệ nhưng cũng thật mơ mộng. Hoa dừa rơi trắng cả sân nhà, tàu dừa uyển chuyến giữa một không gian lộng gió. Văng vẳng đâu đó là tiêng sáo dừa du dương cùng tiếng ru con à… ơ… của người mẹ. Âm thanh ấy đã đánh thức một miền quê yên tĩnh trong những buổi trưa hè. Ra khỏi làng một đỗi là cánh đồng cò bay thẳng cánh, ruộng lúa xanh tươi. Thỉnh thoảng có những đàn trâu no cỏ đi về. Tất cả đã tạo nên một cảnh đẹp yên bình, tươi vui, ấm áp.

Cũng như mọi người đã được sinh ra và lớn lên ở đây, em yêu nơi ấy biết nhường nào.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 7)

Quê em là một vùng quê tuyệt đẹp nhưng có lẽ cái làm em nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây. Vào buổi sáng sớm , những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy ò…ó…o… Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu. Từ các ngôi nhà , những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí làm cho mọi người có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, em thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp cúa một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả “dãi nắng dầm sương”. Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Đó là cảnh thanh bình giản dị ở quê ngoại em

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 8)

Quê hương tôi không đẹp nên thơ những cũng đủ để tự hào mà nói rằng được thả diều mỗi chiều trên đê quả là tuyệt. Những tia nắng cuối cùng trong ngày còn xót lại cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi kéo nhau ra bãi cát chân đê chơi. Từng làn gió mát phả trong không khí đưa những chiếc diều bay xa và bay cao. Nó gửi gắm ước mơ về một tương lai tươi đẹp của bọn trẻ thôn quê. Thêm vào đó con sông Hồng quang năm mải miết chảy bồi đắp phù xa cho hai hàng cây tỏa bóng soi mình xuống mặt nước khiến cảnh vật trở nên hữu tình. Đứng ngắm hoàng hôn đang dần tắt , ánh hồng đang dần mất đi cảm giác tiếc nuối lạ kì. Vậy là, một ngày thanh bình nữa trên mảnh đất quê hương đã hết.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 9)

Từ ngàn xưa, Hồ Tây – một cảnh đẹp vô cùng nổi tiếng, là viên ngọc xanh lung linh giữa lòng Thủ đô. Thực vậy, mấy ai đến thăm Hồ Tây mà không khỏi ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp của sự thanh bình nơi đây. Có lẽ Hồ Tây đẹp nhất vào mùa hè. Buổi sáng, những đám mây trắng nhẹ nhàng, bồng bềnh trôi, ẩn hiện trên mặt hồ. Buổi trưa tới, trời nắng như đổ lửa, đường phố không còn một bóng người. Khi thành phố đã lên đèn, cả một cung điện lung linh hiển hiện dưới mặt nước phẳng lặng. Gió mơn man đưa vào khí quản của con người cái mùi hơi tanh nồng, mặn mòi của cá khi mùaHàng ngàn năm trôi qua, hàng vạn sự thay đổi nhưng vẫn cứ như vậy, Hồ Tây luôn an nhiên nằm giữa lòng Hà Nội ngàn năm văn hiến, trường cửu cùng năm tháng, sống mãi với tuổi thơ em.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 10)

Quê hương tôi không đẹp nên thơ những cũng đủ để tự hào mà nói rằng được thả diều mỗi chiều trên đê quả là tuyệt. Những tia nắng cuối cùng trong ngày còn xót lại cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi kéo nhau ra bãi cát chân đê chơi. Từng làn gió mát phả trong không khí đưa những chiếc diều bay xa và bay cao. Nó gửi gắm ước mơ về một tương lai tươi đẹp của bọn trẻ thôn quê. Thêm vào đó con sông Hồng quang năm mải miết chảy bồi đắp phù xa cho hai hàng cây tỏa bóng soi mình xuống mặt nước khiến cảnh vật trở nên hữu tình. Đứng ngắm hoàng hôn đang dần tắt , ánh hồng đang dần mất đi cảm giác tiếc nuối lạ kì. Vậy là, một ngày thanh bình nữa trên mảnh đất quê hương đã hết.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 11)

Mảnh đất thủ đô bao giờ cũng ồn ào với những âm thanh của còi xe, tiếng nói cười trên từng con phố. Bên cạnh những thanh âm ấy thì em lại cảm nhận rằng khung cảnh yên bình nơi Hồ Tây lộng gió vô cùng đáng quý!

Hồ Tây rộng lắm! Ngày nhỏ, nếu không quan sát kĩ, em còn nhầm tưởng hồ là một bãi biển không có bãi cát. Bởi nhìn ra xa, em chẳng rõ bờ bên kia hồ đâu, chỉ thấy một vùng nước xanh mờ xa xăm. Hồ Tây hàng ngày đều yên ả, thanh vắng. Sáng sớm, mọi người thường chạy bộ ven hồ. Chiều chiều, người ta ngồi hóng gió. Về đêm, hồ Tây lấp lánh bên những ánh đèn đường, hiện lên những tòa nhà cao tầng sáng chói, mọi người cũng ra đó vãn cảnh và thưởng thức vẻ lấp lánh ấy.

Mặt hồ Tây chẳng mấy khi yên ả, lúc nào cũng lăn tăn gợn sóng. Sóng nhẹ êm hay dữ dội là do gió. Ngày hè, gió mạnh nên sóng gợn liên hồi. Chẳng giống sóng trắng xóa vỗ vào bờ ngoài biển cả, sóng trên mặt hồ chỉ lướt lên, gợn nhẹ rồi trở về yên ắng. Nhưng sóng này lại tạo nên vẻ đẹp riêng biệt chỉ nơi này mới có.

Người ta ngăn cách lòng hồ với vệ đường bằng hàng rào bảo vệ chắc chắn. Ven hồ, hàng cây xanh quanh năm sừng sừng như vệ sĩ canh giữ lòng hồ. Chúng còn thay nhau nở hoa tỏa hương để tô điểm cho hồ thêm tươi đẹp. Mùa xuân, mấy khóm hồng đỏ, vàng rực rỡ. Đến hạ, sắc phượng thắm đỏ cả góc trời. Vào thu, bồn cúc ven hồ gói nắng vào cánh để khoe sắc vàng tươi. Sang đông, cúc họa mi trắng ngát một vùng. Ai đã từng đến hồ Tây chắc không thể bỏ qua hình ảnh rặng liễu đìu hiu bên đường. Liễu xanh màu ngọc bích, lúc nào cũng rủ tấm mành thướt tha xuống gốc, rủ xuống cả lòng hồ. Hồ Tây cũng là nơi hoa sữa Hà Nội tỏa hương nồng nàn. Từng hàng hoa sữa cao vút, trắng xóa gửi hương theo gió đi khắp góc phố. Mấy con phố ven hồ Tây ít khi tấp nập. Tối tối, ánh đèn đường sang sáng, những quán hàng phát ra những bài hát trữ tình thiết tha hay mấy bản giao hưởng êm ái. Hồ Tây lúc này khác xa với hồ Gươm náo nhiệt bên trung tâm thành phố. Hồ Tây yên ả, con người cũng phần nào thư thái.

Nhà em cạnh hồ Tây bởi vậy mà em cảm nhận rõ rệt hơn về nét thanh bình nơi đây. Khung cảnh hồ Tây yên ả bao giờ cũng đem đến những rung cảm đặc biệt trong trái tim em, đến những phút giây nhẹ nhàng trong tâm hồn em.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 12)

Nhắc đến nơi thanh bình thì em không thể quên được đó chính là quê hương em. Quê em là một vùng quê tuyệt đẹp và cái làm em nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây.

Vào buổi sáng sớm, những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy “Ò ó o…”. Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.

Các ngôi nhà cứ san sát nhau, những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí nơi đây luôn có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, em thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp của một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả “dãi nắng dầm sương”. Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Tiếng cười nói của các bác nông dân hòa với tiếng chim làm cho không gian như bừng sáng và đẹp hơn.

Sự thanh bình ở quê em hết sức giản dị nhưng em rất thích và yêu quý nó. Có lẽ bây giờ cũng như sau này em sẽ luôn luôn nhớ nó. Em tự hứa với bản thân là sẽ luôn cố gắng hết sức để sự thanh bình này còn mãi mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 13)

Cả thời thơ ấu của em đều sống ở quê ngoại, một miền quê tươi đẹp và cũng vô cùng yên bình.

Nhìn từ xa, nơi đây tựa như một bức tranh sơn thủy mặc. Dãy núi Đình Cương sừng sững, trang nghiêm để cho những người dân nơi đây nhớ về một thời oanh liệt của cha ông. Dòng sông Bến Đá chảy lững lờ dọc theo con đường về khu di tích Hành chính Nam Trung Bộ. Hai bên bờ sông, lũy tre xanh rì rào khúc hát bốn mùa, những hàng cây cao vút soi mình xuống mặt nước gương trong. Nhìn ra dòng sông ấy là khu di tích lịch sử – nhà lưu niệm nơi làm việc của cụ Huỳnh Thúc Kháng, một ngôi nhà tranh mái lợp đã từng trải nắng mưa.

Sau lưng nơi đây là một xóm nhỏ được bao bọc bởi lũy tre làng. Ở cuối xóm là đầm sen rộng mênh mông. Vào mùa sen, những bông sen trắng, sen hồng nhấp nhô trong khóm lá rung rinh. Hương sen phảng phất mơ hồ khiến sự yên bình càng trở nên rõ nét hơn. Bên kia xóm nhỏ là vườn dừa nhà ngoại. Những cây dừa thân to, cao vút trông thật oai vệ nhưng cũng thật mơ mộng. Hoa dừa rơi trắng cả sân nhà, tàu dừa uyển chuyển giữa một không gian lộng gió. Văng vẳng đâu đó là tiếng sáo dừa du dương cùng tiếng ru con à ơi của người mẹ. Âm thanh ấy đã đánh thức một miền quê yên tĩnh trong những buổi trưa hè. Ra khỏi làng một đỗi là cánh đồng cò bay thẳng cánh, ruộng lúa xanh tươi. Thỉnh thoảng có những đàn trâu no cỏ đi về. Tất cả đã tạo nên một cảnh đẹp yên bình, tươi vui, ấm áp.

Miền quê thanh bình đó chính là nơi em được sinh ra và lớn lên, em yêu nơi này biết nhường nào.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 14)

Hằng năm, cứ đến hè là em lại được bố mẹ cho về quê ngoại chơi. Quê hương của em là một vùng đất thanh bình và yên ả. Mỗi sáng, bà ngoại thường dắt em ra đồng để ngắm nhìn khung cảnh quê hương. Những hạt sương sớm còn đọng trên cỏ non xanh biếc. Chúng khiến cho bàn chân của em cảm thấy thật mát lạnh. Gió từ bờ sông thổi về mát rượi. Bước trên con đường mà lòng em cảm thấy dễ chịu biết bao.

Lúc này, mặt trời chưa nhô lên hẳn mà vẫn còn lấp ló sau lũy tre làng. Xa xa, tận trong làng, tiếng gà, tiếng vịt và cả tiếng trâu bò… kêu rộn lên đòi ăn. Khói từ các chái nhà bốc lèn, quyện với vị phù sa theo gió từ sông thổi vào nghe ngai ngái, ấm nồng và thân thuộc.

Lúc em cùng bà ngoại về đến nhà thì mặt trời đã lên cao, tỏa ánh nắng xuống vạt vật. Cây cối khắp nơi đều tràn trề sức sống. Con đường làng cũng nhộn nhịp người qua lại. Người đi làm, người đi chợ… Ai cũng bận rộn với công việc của mình. Còn em thì cảm thấy thật hạnh phúc khi được ngắm nhìn quê hương tuyệt đẹp của mình.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 15)

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người

(Quê hương, Đỗ Trung Quân)

Đối với mỗi đứa trẻ chúng tôi, quê hương chính là nơi gắn bó nhất. Từng con đường, căn nhà hay góc làng đều đầy ắp những kỉ niệm. Nhưng có lẽ, nơi luôn đem đến cho tôi sự yên bình chính là cánh đồng của quê hương.

Những ngày hè được về quê thăm ông bà ngoại. Tôi thường dậy rất sớm và cùng ông ngoại đi dạo trên con đường ven cánh đồng. Khi ấy, ánh mặt trời của ngày mới chỉ vừa bắt đầu ló rạng nhưng cũng đủ khiến mọi vật dường như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ánh nắng ấm áp làm tan những giọt sương sớm còn đọng trên những chiếc lá. Những ruộng lúa xanh mướt trải dài mênh mông. Gió từ xa thổi vào khiến cho những hàng lúa đung đưa như nhảy múa trước gió. Từ phía đường làng đi lại, một vài bác nông dân vừa đi vừa trò chuyện thật vui vẻ. Không khí buổi sáng ở cánh đồng thật trong lành mát mẻ làm sao.

Vì là mùa hè nên chẳng mất bao lâu sau, nắng đã lên cao bao trùm khắp nơi. Những giọt sương cũng tan dần. Bầu trời trở nên xanh hơn và cao hơn, không có một gợn mây nào cả. Tiếng chim gọi nhau ríu rít nghe thật vui tai. Lúc này, cánh đồng như được bao phủ bởi một màu vàng thật ấm áp của nắng. Và của cả những bông lúa vàng ươm, trĩu nặng nữa. Mùi lúa thơm theo những cơn gió lan tỏa khắp cánh đồng. Tôi thầm nghĩ rằng vụ mùa này chắc hẳn sẽ lại là một vụ mùa bội thu của các bác nông dân đây.

Cũng vào lúc này, các bác nông dân ra đồng làm việc nhiều hơn. Những chú trâu được thả đang thung thăng gặm cỏ ở phía đồi xa. Đàn cò trắng chao lượn vài vòng trên không rồi đáp xuống nghỉ ngơi, hết đàn này đến đàn khác. Mỗi người một công việc của mình, ai cũng thật bận rộn. Một không khí tươi vui hòa quyện tạo ra một bức tranh làng quê thật yên bình và tràn đầy sức sống. Tôi cùng ông đi dạo thêm một lúc nữa rồi trở về nhà. Bây giờ, có lẽ bà đã chuẩn bị xong bữa sáng cho hai ông cháu rồi.

Mỗi lần về thăm quê, tôi luôn thích thú khi được cùng ông dạo quanh cánh đồng làng. Khi ấy, trong lòng tôi lại dâng trào một tình yêu tha thiết đối với khung cảnh tuyệt vời ấy. Tôi rất yêu quê hương của mình.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 16)

Quê hương em là một ngôi làng nhỏ ở miền Tây sông nước. Tuy không giàu có và hiện đại như thành phố khác, nhưng nơi đây vẫn là nơi mà em luôn mong nhớ về, bời sự thanh bình, yên ả của nó.

Cả ngôi làng nằm ở phía cuối dòng sông lớn, nên lúc nào cũng xanh tươi và trù phú. Phía cuối làng, là cánh đồng lúa rộng mênh mênh, rì rào trong làn gió mát. Thỉnh thoảng, lại bắt gặp những cánh cò trắng chao nghiêng như đang hỏi thăm những bông lúa. Dọc những con đường đất đỏ, cơ man nào dừa xiêm, dừa nước mọc dọc bờ những con mương nước dẫn lối từ sông về. Các con mương ấy to thì rộng chừng 5 mét, mà nhỏ thì nhảy một cái là qua. Chúng đan nhau, chảy xuôi chảy ngược khắp làng. Thật hiếm mà được một ngôi nhà không có nước chảy qua. Dọc các mương nước phía gần ruộng lúa, thường sẽ được chiêm ngưỡng những đàn vịt trắng lạch bà lạch bạch ngụp lặn dưới dòng nước. Đôi lúc, sẽ nhìn thấy cả những con trâu đen, đủng đà đủng đỉnh đi bộ, cái đuôi thì ve vẩy đuổi ruồi, còn cái chuông dưới cổ thì leng keng mãi.

Những ngôi nhà ở trong làng, thường là nhà cấp bốn, nhà vườn, hiếm lắm mới thấy ngôi nhà hai tầng. Đất rộng, nhà nào cũng có một khu vườn trồng rau, nuôi gà. Rồi nhà này cho nhà kia nắm rau, nhà kia cho nhà nọ quả mướp. Thế là cũng bớt đôi ba đồng đi chợ. Tình làng nghĩa xóm ở đây chính là như thế. Họ quan tâm nhau bằng cái tình thương chân chất, thật thà, chẳng tính toán. Chiều chiều, dưới những gốc dừa mát rười rượi, lại thấy các bà, các cô ngồi tụm năm tụm bảy nhặt rau, giặt áo, kể chuyện cười râm ran. Lũ trẻ thì hồ hởi rượt đuổi, nhảy ùm xuống con mương mà bì bõm bơi lội. Những tán lá dừa thấy thế, lại khua khua mấy cái lá to dài, xào xạc mà góp vui.

Những hình ảnh mộc mạc, bình dị ấy của quê hương khiến em luôn vui sướng, hạnh phúc khi nhớ về. Đó chính là ốc đảo xanh nuôi dưỡng cho tâm hồn em tươi mới, ấm áp hơn mỗi ngày.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 17)

Em sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo nhưng là nơi cảnh vật luôn tươi đẹp và thanh bình. Nơi đây không có khói bụi thành phố, rất gần gũi và bình yên.

Ai ở xa về nhìn thấy cổng làng cũng cảm thấy xốn xang bởi cảnh vật quê em bình yên đến lạ. Không gian nơi đây lúc nào cũng rộng rãi, không khí thoáng mát yên bình. Những ngôi nhà ngói san sát đan xen những ngôi nhà mái bằng nhỏ xinh, xa xa là lũy tre làng xanh xanh ôm trọn bóng hình quê hương. Cánh đồng lúa vàng ươm nặng trĩu những bông lúa báo hiệu một vụ mùa bội thu. Buổi chiều tà, thời tiết đã bớt oi nóng nên mọi người nhanh chóng gặt và chở lúa về nhà. Tiếng máy tuốt lúa rộn vang khắp xóm hòa cùng tiếng nói cười của mọi người khi thu thóc, thu rơm sao mà vui vẻ đến thế. Ao làng nước xanh trong nơi mọi người rửa chân, giặt giũ giờ đây cũng sôi động tiếng cười. Đàn trâu buổi sáng thong dong gặm cỏ là thế giờ đây lại khoan thai no cỏ về chuồng. Phía chân trời đằng Tây, ông mặt trời đỏ ối đang từ từ khuất dần sau rặng tre làng, ánh nắng yếu ớt rồi tắt dần nhưng cảnh vật thanh bình và nhịp sống bình yên ấy chưa bao giờ biến mất trên quê hương em.

Em rất yêu cảnh vật thanh bình nơi quê em. Mai đây, dù đi xa quê hương nhưng tâm trí em vẫn luôn nhớ về mảnh đất yên bình này. Em cũng sẽ cố gắng xây dựng quê hương để vẻ đẹp yên bình ấy luôn được bảo vệ và sống mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 18)

Quê hương em là một ngôi làng nhỏ ở miền Tây sông nước. Tuy không giàu có và hiện đại như thành phố khác, nhưng nơi đây vẫn là nơi mà em luôn mong nhớ về, bời sự thanh bình, yên ả của nó.

Cả ngôi làng nằm ở phía cuối dòng sông lớn, nên lúc nào cũng xanh tươi và trù phú. Phía cuối làng, là cánh đồng lúa rộng mênh mênh, rì rào trong làn gió mát. Thỉnh thoảng, lại bắt gặp những cánh cò trắng chao nghiêng như đang hỏi thăm những bông lúa. Dọc những con đường đất đỏ, cơ man nào dừa xiêm, dừa nước mọc dọc bờ những con mương nước dẫn lối từ sông về. Các con mương ấy to thì rộng chừng 5 mét, mà nhỏ thì nhảy một cái là qua. Chúng đan nhau, chảy xuôi chảy ngược khắp làng. Thật hiếm mà được một ngôi nhà không có nước chảy qua. Dọc các mương nước phía gần ruộng lúa, thường sẽ được chiêm ngưỡng những đàn vịt trắng lạch bà lạch bạch ngụp lặn dưới dòng nước. Đôi lúc, sẽ nhìn thấy cả những con trâu đen, đủng đà đủng đỉnh đi bộ, cái đuôi thì ve vẩy đuổi ruồi, còn cái chuông dưới cổ thì leng keng mãi.

Những ngôi nhà ở trong làng, thường là nhà cấp bốn, nhà vườn, hiếm lắm mới thấy ngôi nhà hai tầng. Đất rộng, nhà nào cũng có một khu vườn trồng rau, nuôi gà. Rồi nhà này cho nhà kia nắm rau, nhà kia cho nhà nọ quả mướp. Thế là cũng bớt đôi ba đồng đi chợ. Tình làng nghĩa xóm ở đây chính là như thế. Họ quan tâm nhau bằng cái tình thương chân chất, thật thà, chẳng tính toán. Chiều chiều, dưới những gốc dừa mát rười rượi, lại thấy các bà, các cô ngồi tụm năm tụm bảy nhặt rau, giặt áo, kể chuyện cười râm ran. Lũ trẻ thì hồ hởi rượt đuổi, nhảy ùm xuống con mương mà bì bõm bơi lội. Những tán lá dừa thấy thế, lại khua khua mấy cái lá to dài, xào xạc mà góp vui.

Những hình ảnh mộc mạc, bình dị ấy của quê hương khiến em luôn vui sướng, hạnh phúc khi nhớ về. Đó chính là ốc đảo xanh nuôi dưỡng cho tâm hồn em tươi mới, ấm áp hơn mỗi ngày.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 19)

Em sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo nhưng là nơi cảnh vật luôn tươi đẹp và thanh bình. Nơi đây không có khói bụi thành phố, rất gần gũi và bình yên.

Ai ở xa về nhìn thấy cổng làng cũng cảm thấy xốn xang bởi cảnh vật quê em bình yên đến lạ. Không gian nơi đây lúc nào cũng rộng rãi, không khí thoáng mát yên bình. Những ngôi nhà ngói san sát đan xen những ngôi nhà mái bằng nhỏ xinh, xa xa là lũy tre làng xanh xanh ôm trọn bóng hình quê hương. Cánh đồng lúa vàng ươm nặng trĩu những bông lúa báo hiệu một vụ mùa bội thu. Buổi chiều tà, thời tiết đã bớt oi nóng nên mọi người nhanh chóng gặt và chở lúa về nhà. Tiếng máy tuốt lúa rộn vang khắp xóm hòa cùng tiếng nói cười của mọi người khi thu thóc, thu rơm sao mà vui vẻ đến thế. Ao làng nước xanh trong nơi mọi người rửa chân, giặt giũ giờ đây cũng sôi động tiếng cười. Đàn trâu buổi sáng thong dong gặm cỏ là thế giờ đây lại khoan thai no cỏ về chuồng. Phía chân trời đằng Tây, ông mặt trời đỏ ối đang từ từ khuất dần sau rặng tre làng, ánh nắng yếu ớt rồi tắt dần nhưng cảnh vật thanh bình và nhịp sống bình yên ấy chưa bao giờ biến mất trên quê hương em.

Em rất yêu cảnh vật thanh bình nơi quê em. Mai đây, dù đi xa quê hương nhưng tâm trí em vẫn luôn nhớ về mảnh đất yên bình này. Em cũng sẽ cố gắng xây dựng quê hương để vẻ đẹp yên bình ấy luôn được bảo vệ và sống mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 20)

Quê tôi là một vùng quê tuyệt đẹp nhưng có lẽ cái làm tôi nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây.

Vào buổi sáng sớm, những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy ò… ó…o…Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.

Từ các ngôi nhà, những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí làm cho mọi người có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, tôi thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp cúa một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả “dãi nắng dầm sương”. Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Tiếng cười nói của các bác nông dân hòa với tiếng chim làm cho không gian như bừng sáng và đẹp hơn.

Sự thanh bình ở quê tôi hết sức giản dị nhưng tôi rất thích và yêu quý nó. Có lẽ bây giờ cũng như sau này tôi sẽ luôn luôn nhớ nó. Tôi tự hứa với bản thân là sẽ luôn cố gắng hết sức để sự thanh bình này còn mãi mãi với thời gian .

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 21)

Cả thời thơ ấu, em được sống ở quê ngoại, một miền quê yên bình và vô cùng tươi đẹp.

Nhìn từ xa, nơi đây tựa như một bức tranh sơn thủy. Dãy núi Đình Cương sừng sững, trang nghiêm như nhớ về một thời oanh liệt. Dòng sông Bến Đá chảy lững lờ dọc theo con đường về khu di tích Hành chính Nam Trung Bộ. Hai bên bờ sông, lũy tre xanh rì rào khúc hát bốn mùa, những hàng cây cao vút soi mình xuống mặt nước gương trong. Nhìn ra dòng sông ấy là khu di tích lịch sử – nhà lưu niệm nơi làm việc của cụ Huỳnh Thúc Kháng, một ngôi nhà tranh mái lợp đã từng trải nắng mưa. Sau lưng nơi đây là một xóm nhỏ được bao bọc bởi lũy tre làng. Ở cuối xóm là đầm sen rộng mênh mông.

Những bông sen trắng, sen hồng nhấp nhô trong khóm lá rung rinh. Hương sen phảng phất mơ hồ. Bên kia xóm nhỏ là vườn dừa nhà ngoại, những cây dừa thân to, cao vút trông thật oai vệ nhưng cũng thật mơ mộng. Hoa dừa rơi trắng cả sân nhà, tàu dừa uyển chuyến giữa một không gian lộng gió. Văng vẳng đâu đó là tiêng sáo dừa du dương cùng tiếng ru con à… ơ… của người mẹ. Âm thanh ấy đã đánh thức một miền quê yên tĩnh trong những buổi trưa hè. Ra khỏi làng một đỗi là cánh đồng cò bay thẳng cánh, ruộng lúa xanh tươi. Thỉnh thoảng có những đàn trâu no cỏ đi về. Tất cả đã tạo nên một cảnh đẹp yên bình, tươi vui, ấm áp.

Cũng như mọi người đã được sinh ra và lớn lên ở đây, em yêu nơi ấy biết nhường nào.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 22)

Em sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo nhưng là nơi cảnh vật luôn tươi đẹp và thanh bình. Nơi đây không có khói bụi thành phố, rất gần gũi và bình yên.

Ai ở xa về nhìn thấy cổng làng cũng cảm thấy xốn xang bởi cảnh vật quê em bình yên đến lạ. Không gian nơi đây lúc nào cũng rộng rãi, không khí thoáng mát yên bình. Những ngôi nhà ngói san sát đan xen những ngôi nhà mái bằng nhỏ xinh, xa xa là lũy tre làng xanh xanh ôm trọn bóng hình quê hương. Cánh đồng lúa vàng ươm nặng trĩu những bông lúa báo hiệu một vụ mùa bội thu. Buổi chiều tà, thời tiết đã bớt oi nóng nên mọi người nhanh chóng gặt và chở lúa về nhà. Tiếng máy tuốt lúa rộn vang khắp xóm hòa cùng tiếng nói cười của mọi người khi thu thóc, thu rơm sao mà vui vẻ đến thế. Ao làng nước xanh trong nơi mọi người rửa chân, giặt giũ giờ đây cũng sôi động tiếng cười. Đàn trâu buổi sáng thong dong gặm cỏ là thế giờ đây lại khoan thai no cỏ về chuồng. Phía chân trời đằng Tây, ông mặt trời đỏ ối đang từ từ khuất dần sau rặng tre làng, ánh nắng yếu ớt rồi tắt dần nhưng cảnh vật thanh bình và nhịp sống bình yên ấy chưa bao giờ biến mất trên quê hương em.

Em rất yêu cảnh vật thanh bình nơi quê em. Mai đây, dù đi xa quê hương nhưng tâm trí em vẫn luôn nhớ về mảnh đất yên bình này. Em cũng sẽ cố gắng xây dựng quê hương để vẻ đẹp yên bình ấy luôn được bảo vệ và sống mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 23)

Em sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo nhưng là nơi cảnh vật luôn tươi đẹp và thanh bình. Nơi đây không có khói bụi thành phố, rất gần gũi và bình yên.

Ai ở xa về nhìn thấy cổng làng cũng cảm thấy xốn xang bởi cảnh vật quê em bình yên đến lạ. Không gian nơi đây lúc nào cũng rộng rãi, không khí thoáng mát yên bình. Những ngôi nhà ngói san sát đan xen những ngôi nhà mái bằng nhỏ xinh, xa xa là lũy tre làng xanh xanh ôm trọn bóng hình quê hương. Cánh đồng lúa vàng ươm nặng trĩu những bông lúa báo hiệu một vụ mùa bội thu. Buổi chiều tà, thời tiết đã bớt oi nóng nên mọi người nhanh chóng gặt và chở lúa về nhà. Tiếng máy tuốt lúa rộn vang khắp xóm hòa cùng tiếng nói cười của mọi người khi thu thóc, thu rơm sao mà vui vẻ đến thế. Ao làng nước xanh trong nơi mọi người rửa chân, giặt giũ giờ đây cũng sôi động tiếng cười. Đàn trâu buổi sáng thong dong gặm cỏ là thế giờ đây lại khoan thai no cỏ về chuồng. Phía chân trời đằng Tây, ông mặt trời đỏ ối đang từ từ khuất dần sau rặng tre làng, ánh nắng yếu ớt rồi tắt dần nhưng cảnh vật thanh bình và nhịp sống bình yên ấy chưa bao giờ biến mất trên quê hương em.

Em rất yêu cảnh vật thanh bình nơi quê em. Mai đây, dù đi xa quê hương nhưng tâm trí em vẫn luôn nhớ về mảnh đất yên bình này. Em cũng sẽ cố gắng xây dựng quê hương để vẻ đẹp yên bình ấy luôn được bảo vệ và sống mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 24)

Nhắc đến nơi thanh bình thì em không thể quên được đó chính là quê hương em. Quê em là một vùng quê tuyệt đẹp và cái làm em nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây.

Vào buổi sáng sớm, những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy “Ò ó o…”. Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.

Các ngôi nhà cứ san sát nhau, những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí nơi đây luôn có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, em thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp của một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả “dãi nắng dầm sương”. Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Tiếng cười nói của các bác nông dân hòa với tiếng chim làm cho không gian như bừng sáng và đẹp hơn.

Sự thanh bình ở quê em hết sức giản dị nhưng em rất thích và yêu quý nó. Có lẽ bây giờ cũng như sau này em sẽ luôn luôn nhớ nó. Em tự hứa với bản thân là sẽ luôn cố gắng hết sức để sự thanh bình này còn mãi mãi với thời gian.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 25)

Cả thời thơ ấu của em đều sống ở quê ngoại, một miền quê tươi đẹp và cũng vô cùng yên bình.

Nhìn từ xa, nơi đây tựa như một bức tranh sơn thủy mặc. Dãy núi Đình Cương sừng sững, trang nghiêm để cho những người dân nơi đây nhớ về một thời oanh liệt của cha ông. Dòng sông Bến Đá chảy lững lờ dọc theo con đường về khu di tích Hành chính Nam Trung Bộ. Hai bên bờ sông, lũy tre xanh rì rào khúc hát bốn mùa, những hàng cây cao vút soi mình xuống mặt nước gương trong. Nhìn ra dòng sông ấy là khu di tích lịch sử – nhà lưu niệm nơi làm việc của cụ Huỳnh Thúc Kháng, một ngôi nhà tranh mái lợp đã từng trải nắng mưa.

Sau lưng nơi đây là một xóm nhỏ được bao bọc bởi lũy tre làng. Ở cuối xóm là đầm sen rộng mênh mông. Vào mùa sen, những bông sen trắng, sen hồng nhấp nhô trong khóm lá rung rinh. Hương sen phảng phất mơ hồ khiến sự yên bình càng trở nên rõ nét hơn. Bên kia xóm nhỏ là vườn dừa nhà ngoại. Những cây dừa thân to, cao vút trông thật oai vệ nhưng cũng thật mơ mộng. Hoa dừa rơi trắng cả sân nhà, tàu dừa uyển chuyển giữa một không gian lộng gió. Văng vẳng đâu đó là tiếng sáo dừa du dương cùng tiếng ru con à ơi của người mẹ. Âm thanh ấy đã đánh thức một miền quê yên tĩnh trong những buổi trưa hè. Ra khỏi làng một đỗi là cánh đồng cò bay thẳng cánh, ruộng lúa xanh tươi. Thỉnh thoảng có những đàn trâu no cỏ đi về. Tất cả đã tạo nên một cảnh đẹp yên bình, tươi vui, ấm áp.

Miền quê thanh bình đó chính là nơi em được sinh ra và lớn lên, em yêu nơi này biết nhường nào.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 26)

Hằng năm, cứ đến hè là em lại được bố mẹ cho về quê ngoại chơi. Quê hương của em là một vùng đất thanh bình và yên ả. Mỗi sáng, bà ngoại thường dắt em ra đồng để ngắm nhìn khung cảnh quê hương. Những hạt sương sớm còn đọng trên cỏ non xanh biếc. Chúng khiến cho bàn chân của em cảm thấy thật mát lạnh. Gió từ bờ sông thổi về mát rượi. Bước trên con đường mà lòng em cảm thấy dễ chịu biết bao.

Lúc này, mặt trời chưa nhô lên hẳn mà vẫn còn lấp ló sau lũy tre làng. Xa xa, tận trong làng, tiếng gà, tiếng vịt và cả tiếng trâu bò… kêu rộn lên đòi ăn. Khói từ các chái nhà bốc lèn, quyện với vị phù sa theo gió từ sông thổi vào nghe ngai ngái, ấm nồng và thân thuộc.

Lúc em cùng bà ngoại về đến nhà thì mặt trời đã lên cao, tỏa ánh nắng xuống vạt vật. Cây cối khắp nơi đều tràn trề sức sống. Con đường làng cũng nhộn nhịp người qua lại. Người đi làm, người đi chợ… Ai cũng bận rộn với công việc của mình. Còn em thì cảm thấy thật hạnh phúc khi được ngắm nhìn quê hương tuyệt đẹp của mình.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 27)

Quê hương mỗi người chỉ một

Như là chỉ một mẹ thôi

Quê hương nếu ai không nhớ

Sẽ không lớn nổi thành người

(Quê hương, Đỗ Trung Quân)

Đối với mỗi đứa trẻ chúng tôi, quê hương chính là nơi gắn bó nhất. Từng con đường, căn nhà hay góc làng đều đầy ắp những kỉ niệm. Nhưng có lẽ, nơi luôn đem đến cho tôi sự yên bình chính là cánh đồng của quê hương.

Những ngày hè được về quê thăm ông bà ngoại. Tôi thường dậy rất sớm và cùng ông ngoại đi dạo trên con đường ven cánh đồng. Khi ấy, ánh mặt trời của ngày mới chỉ vừa bắt đầu ló rạng nhưng cũng đủ khiến mọi vật dường như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ánh nắng ấm áp làm tan những giọt sương sớm còn đọng trên những chiếc lá. Những ruộng lúa xanh mướt trải dài mênh mông. Gió từ xa thổi vào khiến cho những hàng lúa đung đưa như nhảy múa trước gió. Từ phía đường làng đi lại, một vài bác nông dân vừa đi vừa trò chuyện thật vui vẻ. Không khí buổi sáng ở cánh đồng thật trong lành mát mẻ làm sao.

Vì là mùa hè nên chẳng mất bao lâu sau, nắng đã lên cao bao trùm khắp nơi. Những giọt sương cũng tan dần. Bầu trời trở nên xanh hơn và cao hơn, không có một gợn mây nào cả. Tiếng chim gọi nhau ríu rít nghe thật vui tai. Lúc này, cánh đồng như được bao phủ bởi một màu vàng thật ấm áp của nắng. Và của cả những bông lúa vàng ươm, trĩu nặng nữa. Mùi lúa thơm theo những cơn gió lan tỏa khắp cánh đồng. Tôi thầm nghĩ rằng vụ mùa này chắc hẳn sẽ lại là một vụ mùa bội thu của các bác nông dân đây.

Cũng vào lúc này, các bác nông dân ra đồng làm việc nhiều hơn. Những chú trâu được thả đang thung thăng gặm cỏ ở phía đồi xa. Đàn cò trắng chao lượn vài vòng trên không rồi đáp xuống nghỉ ngơi, hết đàn này đến đàn khác. Mỗi người một công việc của mình, ai cũng thật bận rộn. Một không khí tươi vui hòa quyện tạo ra một bức tranh làng quê thật yên bình và tràn đầy sức sống. Tôi cùng ông đi dạo thêm một lúc nữa rồi trở về nhà. Bây giờ, có lẽ bà đã chuẩn bị xong bữa sáng cho hai ông cháu rồi.

Mỗi lần về thăm quê, tôi luôn thích thú khi được cùng ông dạo quanh cánh đồng làng. Khi ấy, trong lòng tôi lại dâng trào một tình yêu tha thiết đối với khung cảnh tuyệt vời ấy. Tôi rất yêu quê hương của mình.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 28)

Vào mùa hè mỗi năm, em thường được ba đưa về quê ngoại. Đó là một miền quê thanh bình, yên ả. Vào mỗi sáng, ngoại thường dắt em theo mỗi khi ra thăm ruộng, sương sớm còn đọng trên ngọn cỏ, làm bàn chân em mát lạnh. Gió từ bờ sông thổi về mát rượi. Mặt trời chưa nhô lên hẳn, còn lấp ló nơi rặng cây. Xa xa, trong xóm tiếng gà vịt, tiếng trâu bò rộn lên đòi ăn. Khói từ các chái nhà bốc lèn, quyện với vị phù sa theo gió từ sông thổi vào nghe ngai ngái, ấm nồng và thân thuộc. Khi hai ông cháu về đến nhà, mặt trời đỏ lên đến rặng cau. Tiếng xuồng khua ngoài bờ sông đã rộn ràng, tiếng người gọi nhau í ới ... Vậy là một ngày mới đã bắt đầu nơi xóm nhỏ thân thương.

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 29)

Quê em là một vùng quê tuyệt đẹp nhưng có lẽ cái làm em nhớ nhất vẫn là sự thanh bình ở nơi đây. Vào buổi sáng sớm , những chú gà trống đứng trên đống rơm trước nhà cất tiếng gáy ò…ó...o… Tiếng gáy như một chiếc đồng hồ báo thức quen thuộc gọi mọi người thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu. Từ các ngôi nhà , những làn khói bếp bay ra hòa quyện cùng không khí làm cho mọi người có cảm giác ấm cúng. Xa xa, mặt trời từ từ hiện lên sau lũy tre làng tỏa từng tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Lúc ấy, em thường đưa tay đón lấy từng giọt sương như đón lấy những điều may mắn, tốt đẹp cúa một ngày mới. Sương đã tan dần, con đường làng trở nên nhộn nhịp bởi các bác nông dân đang ra đồng gặt lúa. Trên cánh đồng, lúa đã chín rộ báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt như trả công cho người nông dân sau bao nhiêu ngày tháng vất vả “dãi nắng dầm sương”. Ánh nắng chiếu rọi làm cánh đồng như một thảm lụa vàng khổng lồ. Đó là cảnh thanh bình giản dị ở quê ngoại em

Tả cảnh thanh bình ở thành phố hoặc miền quê (Mẫu 30)

Mọi người thường nói thủ đô bao giờ cùng ồn ào, náo nhiệt nhưng mọi người có thể bắt gặp bắt gặp khung cảnh yên bình nơi Hồ Tây lộng gió. Nhà em bên cạnh Hồ Tây, hồ rộng lắm, chỉ nhìn thấy một vùng nước trắng mờ xa xă. Sáng sớm, mọi người thường chạy bộ ven hồ bên canh là Hồ Tây yên ả và thanh vắng. Chiều chiều, người ta ngồi hóng gió, nhâm nhi cốc trà chiều. Đêm tới, Hồ Tây lấp lánh ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng xung quanh, mọi người cũng ra hóng gió và thưởng thức vẻ lấp lánh ấy. Khung cảnh Hồ Tây yên ả bao giờ cũng đem đến những rung cảm đặc biệt trong em, một khung cảnh thanh bình đặc biệt của thủ đô.

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 5 hay, chi tiết khác:

Tả một nhân vật trong truyện

Tả quang cảnh trường em trước buổi học

Viết đoạn văn tả bố đang làm việc

Tả một ca sĩ đang biểu diễn

Tả một đồ vật gắn bó với em

1 1,748 12/01/2024
Tải về