TOP 12 mẫu Phân tích Ông lão bên chiếc cầu (2025) SIÊU HAY

Phân tích Ông lão bên chiếc cầu lớp 9 Cánh diều gồm dàn ý và 12 bài văn mẫu hay nhất, chọn lọc giúp học sinh viết bài tập làm văn lớp 9 hay hơn.

1 496 06/01/2025


Phân tích Ông lão bên chiếc cầu

TOP 12 mẫu Phân tích Ông lão bên chiếc cầu (2025) SIÊU HAY (ảnh 1)

Đề bài: Phân tích truyện ngắn "Ông lão bên chiếc cầu" của Ơ-nít Hê-minh-uê.

Dàn ý Phân tích Ông lão bên chiếc cầu

a. Mở bài

- Giới thiệu tác giả và nội dung chính của truyện ngắn Ông lão bên chiếc cầu.

b. Thân bài

- Nêu và phân tích bối cảnh diễn ra của câu chuyện.

- Phân tích nhân vật ông lão qua góc nhìn của nhân vật “tôi”.

- Phân tích chi tiết "Chủ nhật Phục sinh" và "niềm may mắn".

- Nhận xét tài năng của tác giả thông qua nghệ thuật xây dựng cốt truyện và nhân vật.

c. Kết bài

- Khái quát nội dung và ý nghĩa truyện.

Phân tích Ông lão bên chiếc cầu (mẫu 1)

Ernest Hemingway (1899-1961): Một nhà văn, tiểu thuyết gia, cựu quân nhân tham gia vào thế chiến thứ nhất. Ông được biết đến với những tác phẩm kế thừa lối viết cực hạn của Gertrude Stein, mà sau này là hồn túy trong nguyên lý tảng băng trôi (iceberg theory). Những nhân vật của ông thường mang trong mình nỗi chịu đựng số phận và thỏa hiệp với nó, hay khắc kỷ tột độ. Đó là những nhân vật trong kiệt tác Mặt trời vẫn mọc, Giã từ vũ khí, Chuông nguyện hồn ai,… Đặc biệt là truyện vừa “Ông già và biển cả” đã đem lại cho ông giải Pulitzer năm 1953. Ông nhận được giải Nobel năm 1954 vì “lối viết tường thuật hấp dẫn với lời văn mạnh mẽ, khúc chiết và mới lạ.”

Ông lão trên cầu (Old man at the bridge) được viết vào năm 1938. Câu chuyện được đặt trong bối cảnh nội chiến Tây Ban Nha. Là một câu chuyện kể ngắn gọn, phơi bày tội ác của chiến tranh lên những người dân thường vô tội qua hình ảnh lão già bên vệ đường thương nhớ những con thú lão nuôi ở quê nhà San Carlos. Truyện là một văn bản phản chiến lấp lánh tình người qua giọng văn gãy gọn, hàm súc mà ẩn ý.

Hình ảnh ông lão hiện lên trong câu chuyện qua lời kể của nhân vật “tôi” là một người có chân dung bụi bặm, xám bẩn nhưng ánh lên sau đó là tấm lòng lương thiện sâu sắc dành cho các con vật nuôi của mình. Câu chuyện dự báo cái chết có thể đến với ông vì đang xảy ra chiến tranh nhưng ông nhất quyết không chịu đi vì lo cho vật nuôi của mình. Việc không đặt tên cho ông lão có ý nghĩa khái quát lớn. Đó không chỉ là một ông lão ngồi bên cầu mà nhân vật tôi gặp được mà ông là đại diện cho rất nhiều số phận con người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.

Đặc biệt, hai chi tiết này hoàn toàn đối lập với cảnh ngộ của ông lão. Ngày lễ Phục sinh đánh dấu sự sống trở lại của Chúa, và “niềm may mắn” khi giống mèo có thể tự xoay sở. Thế nhưng còn ông lão, có thể ông sẽ phải đối mặt với cái chết khi quân đội phát xít đang đến gần. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự tàn ác, khốc liệt của chiến tranh.

Trong câu chuyện có nhiều hình ảnh biểu tượng giàu ý nghĩa. Các hình ảnh biểu tượng như cây cầu thể hiện làn ranh giới của hai phe chiến tranh Ngôn ngữ đối thoại giữa nhân vật tôi và ông lão cho thấy đặc điểm, tâm trạng và phẩm chất của nhân vật. Đọc thoại nội tâm: “Đấy là quê hương của lão. Lão hãnh diện và mỉm cười khi có người nhắc đến” chúng ta thấy được nội tâm, suy nghĩ của nhân vật về quê hương của mình.

Thông điệp câu chuyện thể hiện chiến tranh chỉ đem đến mất mát, đau thương. Con người dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn giữ cho mình sự lương thiện và tình yêu thương. Truyện ngắn nhắc nhở con người phải biết trân trọng, giữ gìn nền hòa bình trên toàn thế giới.

Phân tích Ông lão bên chiếc cầu (mẫu 2)

Ơ-nít Hê-minh-êu (1899 – 1961) sinh tại bang l-li-noi nước Mĩ, trong một gia đình trí thức. Sau khi tốt nghiệp trung học, ông tham gia chiến tranh thế giới thứ nhất ở chiến trường l-ta-li-a với tư cách phóng viên mặt trận. Sau đó, ông sang Pháp vừa làm báo vừa bắt đầu sáng tác. Hemingway là người khởi xướng loại truyện-thật-ngắn hiện đại và chịu nhiều ảnh hưởng của Sherwood Anderson (1867-1941), một văn sĩ Mỹ nổi tiếng đầu thế kỷ 20. Truyện ngắn của Hemingway không có cốt truyện rõ rệt và ông không dùng tình cảm để gây xúc động mạnh. Tuy nhiên với văn phong giản dị nhưng điêu luyện, từ ngữ chọn lọc và óc nhận xét tinh tế, ông thường chia tình tiết câu chuyện thành từng đoạn từng hồi rõ rệt. Truyện "Ông lão bên chiếc cầu" được dịch từ nguyên tác "Old Man at the Bridge", trong đó người thuật chuyện chứng kiến số phận hẩm hiu của ông lão già nua, vì thời cuộc đã trở thành nạn nhân không may của thảm cảnh chiến tranh trong cuộc nội chiến ở Tây Ban Nha (1936-1939). Ở đây, Hemingway chỉ ghi nhận sự tàn bạo phi lý của chiến tranh mà không hề biểu lộ xúc động nào.

Bối cảnh của truyện là Chiếc cầu bắc qua sông, những chiếc xe nối đuôi nhau đi qua, binh lính đẩy hộ xe hàng, những người dân quê lầm lũi bước trong đám bụi, chỉ một mình ông lão già nua vẫn ngồi yên, bất động vì quá mệt mỏi và không thể tiến thêm bước nào nữa. Một bối cảnh chiến tranh hiện rõ qu từng câu văn mặc dù nhà văn không hề nhắc đến từ “chiến tranh” nào.

Qua câu chuyện với nhân vật tôi, hoàn cảnh ông lão đã được giới thiệu thật đầy đủ. Ông lão đến từ San Carlos, ông nuôi gia súc và là người cuối cùng rời khỏi thị trấn vì chăm sóc những con vật. Ông lão lo những con vật khác là hai con dê, bốn cặp chim bồ câu sẽ không thể tự kiếm ăn và không biết điều gì sẽ xảy ra với chúng. Và trong cuộc trò chuyện của nhân vật tôi với ông lão, chúng ta cũng có thể dự đoán được cái chết có thể đến với ông lão đang xảy ra chiến tranh nhưng ông nhất quyết không chịu đi vì lo cho vật nuôi của mình. Không có một sự đánh giá nào từ nhân vật “tôi” về ông lão những qua những chi tiết câu chuyện chúng ta thấy ông lão là một người có chân dung bụi bặm, xám bẩn nhưng ánh lên sau đó là tấm lòng lương thiện sâu sắc dành cho các con vật nuôi của mình.

Cuối câu chuyện, tác giả nói về ngày "Chủ nhật Phục sinh" và "niềm may mắn" hoàn toàn đối lập với cảnh ngộ của ông lão. Ngày lễ Phục sinh đánh dấu sự sống trở lại của Chúa, và “niềm may mắn” khi giống mèo có thể tự xoay sở. Thế nhưng còn ông lão, có thể ông sẽ phải đối mặt với cái chết khi quân đội phát xít đang đến gần.

Trong câu chuyện, chúng ta thấy được tài năng của Hê-minh-uê qua việc sử dụng các đặc sắc nghệ thuật trong câu chuyện. Tác giả không hề nói gì về chiến tranh, nhưng chúng ta cảm nhận được hời thở của nó qua hình ảnh biểu tượng: cây cầu - ranh giới của hai phe chiến tranh. Tác giả không hề có sự đánh giá nào về nhân vật của mình nhưng qua ngôn ngữ đối thoại giữa nhân vật tôi và ông lão cho thấy đặc điểm, tâm trạng và phẩm chất của nhân vật. Đặc biệt, việc không đặt tên cho ông lão có ý nghĩa khái quát lớn. Đó không chỉ là một ông lão ngồi bên cầu mà nhân vật tôi gặp được mà ông là đại diện cho rất nhiều số phận con người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.

Tác phẩm Ông già bên cây cầu cũng thể hiện tình cảm yêu mến, khâm phục của nhà văn đối với những con người lao động nghèo khổ. Tác giả muốn chuyển đến người đọc một thông điệp quan trọng: Chiến tranh chỉ đem đến mất mát, đau thương. Con người dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn giữ cho mình sự lương thiện và tình yêu thương. Câu chuyện còn nhắc nhở con người phải biết trân trọng, giữ gìn nền hòa bình trên toàn thế giới

Phân tích Ông lão bên chiếc cầu (mẫu 3)

Ernest Hemingway (1899-1961) là một nhà văn, tiểu thuyết gia và cựu quân nhân đã từng tham gia Chiến tranh Thế giới thứ nhất. Ông nổi tiếng với phong cách viết cực hạn, chịu ảnh hưởng từ Gertrude Stein, được thể hiện qua nguyên lý tảng băng trôi (iceberg theory). Những nhân vật trong tác phẩm của ông thường mang trong mình nỗi chịu đựng số phận, thỏa hiệp với nó hoặc có tính cách khắc kỷ tột độ. Tiêu biểu là các nhân vật trong những kiệt tác như "Mặt trời vẫn mọc", "Giã từ vũ khí", "Chuông nguyện hồn ai"... Đặc biệt, truyện vừa "Ông già và biển cả" đã mang lại cho ông giải Pulitzer năm 1953 và giải Nobel Văn học năm 1954 vì "lối viết tường thuật hấp dẫn với lời văn mạnh mẽ, khúc chiết và mới lạ".

"Ông lão trên cầu" (Old Man at the Bridge) được Hemingway viết vào năm 1938, đặt bối cảnh trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha. Đây là một câu chuyện ngắn gọn nhưng đầy xúc động, phơi bày tội ác của chiến tranh đối với những người dân thường vô tội. Hình ảnh ông lão ngồi bên vệ đường thương nhớ những con thú nuôi ở quê nhà San Carlos chính là biểu tượng của những mất mát mà chiến tranh gây ra. Truyện là một bản văn phản chiến, lấp lánh tình người qua giọng văn gãy gọn, hàm súc và đầy ẩn ý.

Hình ảnh ông lão trong câu chuyện, qua lời kể của nhân vật “tôi”, hiện lên là một người có chân dung bụi bặm, xám bẩn, nhưng tâm hồn lại sáng ngời sự lương thiện. Ông lo lắng cho những con vật nuôi của mình và không muốn rời đi dù cái chết đang cận kề. Việc không đặt tên cho ông lão mang ý nghĩa khái quát lớn, đại diện cho rất nhiều số phận con người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Ông không chỉ là một ông lão ngồi bên cầu mà còn là biểu tượng cho sự chịu đựng và lòng trắc ẩn.

Hai chi tiết đặc biệt trong truyện là ngày lễ Phục sinh và "niềm may mắn" của giống mèo hoàn toàn đối lập với cảnh ngộ của ông lão. Lễ Phục sinh đánh dấu sự sống trở lại của Chúa, trong khi "niềm may mắn" là khi giống mèo có thể tự xoay sở. Ngược lại, ông lão phải đối mặt với cái chết khi quân đội phát xít đang tiến đến gần. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự tàn ác, khốc liệt của chiến tranh.

Trong truyện có nhiều hình ảnh biểu tượng giàu ý nghĩa, như cây cầu thể hiện ranh giới của hai phe chiến tranh. Ngôn ngữ đối thoại giữa nhân vật tôi và ông lão cho thấy đặc điểm, tâm trạng và phẩm chất của nhân vật. Đọc đoạn thoại nội tâm: “Đấy là quê hương của lão. Lão hãnh diện và mỉm cười khi có người nhắc đến”, chúng ta thấy được tình cảm sâu sắc của ông lão dành cho quê hương mình.

Thông điệp của câu chuyện là chiến tranh chỉ đem đến mất mát và đau thương. Con người dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn giữ cho mình sự lương thiện và tình yêu thương. Truyện ngắn này nhắc nhở chúng ta phải biết trân trọng và giữ gìn nền hòa bình trên toàn thế giới.

Phân tích Ông lão bên chiếc cầu (mẫu 4)

Ernest Hemingway (1899-1961) là một nhà văn, tiểu thuyết gia và cựu quân nhân từng tham gia vào Thế chiến thứ nhất. Ông nổi tiếng với phong cách viết súc tích, kế thừa từ Gertrude Stein, và sau này phát triển thành nguyên lý tảng băng trôi (iceberg theory). Những nhân vật trong tác phẩm của Hemingway thường mang trong mình nỗi chịu đựng số phận và thỏa hiệp với nó, thể hiện sự khắc kỷ tột độ. Những nhân vật như vậy có thể thấy trong các kiệt tác như "Mặt trời vẫn mọc," "Giã từ vũ khí," "Chuông nguyện hồn ai" và đặc biệt là truyện vừa "Ông già và biển cả," tác phẩm đã đem lại cho ông giải Pulitzer năm 1953. Ông nhận giải Nobel Văn học năm 1954 nhờ "lối viết tường thuật hấp dẫn với lời văn mạnh mẽ, khúc chiết và mới lạ."

"Ông lão trên cầu" (Old Man at the Bridge) được viết vào năm 1938, lấy bối cảnh cuộc nội chiến Tây Ban Nha. Đây là một câu chuyện ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa, phơi bày tội ác của chiến tranh lên những người dân thường vô tội qua hình ảnh ông lão bên vệ đường, thương nhớ những con thú mà ông đã nuôi ở quê nhà San Carlos. Truyện là một văn bản phản chiến sâu sắc, thể hiện tình người qua giọng văn gãy gọn, hàm súc nhưng ẩn chứa nhiều tầng nghĩa.

Hình ảnh ông lão hiện lên qua lời kể của nhân vật "tôi" là một người có chân dung bụi bặm, xám bẩn, nhưng tấm lòng lại sáng ngời sự lương thiện và tình yêu thương sâu sắc dành cho các con vật nuôi của mình. Câu chuyện dự báo cái chết có thể đến với ông lão vì chiến tranh đang diễn ra, nhưng ông vẫn nhất quyết không chịu rời đi vì lo cho vật nuôi của mình. Việc không đặt tên cho ông lão mang ý nghĩa khái quát lớn, biểu trưng cho nhiều số phận con người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.

Đặc biệt, truyện sử dụng hai chi tiết đối lập hoàn toàn với cảnh ngộ của ông lão: ngày lễ Phục sinh - biểu tượng cho sự sống trở lại của Chúa, và "niềm may mắn" khi giống mèo có thể tự xoay sở. Thế nhưng, ông lão lại phải đối mặt với cái chết khi quân đội phát xít đang tiến đến gần. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự tàn ác và khốc liệt của chiến tranh.

Trong câu chuyện có nhiều hình ảnh biểu tượng giàu ý nghĩa, như cây cầu thể hiện ranh giới giữa hai phe chiến tranh. Ngôn ngữ đối thoại giữa nhân vật "tôi" và ông lão giúp người đọc hiểu rõ hơn về đặc điểm, tâm trạng và phẩm chất của nhân vật. Qua lời thoại nội tâm: "Đấy là quê hương của lão. Lão hãnh diện và mỉm cười khi có người nhắc đến," chúng ta thấy được tình yêu quê hương sâu sắc của ông lão.

Thông điệp của câu chuyện là chiến tranh chỉ đem đến mất mát và đau thương. Con người, dù trong hoàn cảnh nào, cũng luôn giữ cho mình sự lương thiện và tình yêu thương. Truyện ngắn nhắc nhở chúng ta phải biết trân trọng và giữ gìn nền hòa bình trên toàn thế giới.

Phân tích Ông lão bên chiếc cầu (mẫu 5)

Chiến tranh là một đề tài lớn trong nền văn học thế giới. Những câu chuyện về chiến tranh và con người trong chiến tranh luôn khiến không chỉ các nhà văn mà cả người đọc phải trăn trở và suy tư. Những nhà văn lớn của thời đại, ai cũng ít nhiều từng đặt bút viết về đề tài này, và Hê-minh-uê không nằm ngoài vòng xoay đó. Tuy không trực tiếp viết về chiến trường khói lửa, nhưng truyện ngắn “Ông lão bên chiếc cầu” của ông vẫn khiến người đọc cảm nhận được sâu sắc những nỗi đau mà con người phải gánh chịu trong chiến tranh.

Truyện ngắn “Ông lão bên chiếc cầu” lấy chủ đề về tình cảm của con người trong chiến tranh. Nhưng điều đặc biệt trong câu chuyện này, là tác giả không xoay quanh tình cảm giữa con người với con người, mà là giữa con người và loài vật. Trong bối cảnh đất nước Tây Ban Nha diễn ra nội chiến, đồng thời phải đối mặt với sự tấn công của Phát-xít, thì thị trấn của ông lão trong câu chuyện đang phải đếm ngược dần những ngày bình yên cuối cùng. Người dân trong thị trần đã kéo nhau rời đi hết, chỉ còn lại ông lão bám trụ đến cuối cùng. Điều khiến ông không nỡ rời đi chính là những con vật mà ông nuôi suốt thời gian qua. Tuy chỉ là những con vật nhỏ bình thường, không đắt đỏ hay sang quý, nhưng ông lão vẫn yêu thương, chăm sóc chúng chu đáo, xem chúng như gia đình của mình. Chiến tranh ập đến, khiến ông không thể không bỏ các vật nuôi lại và rời đi để bảo toàn mạng sống của mình. Nhưng ông đã cố gắng kéo dài thời gian đó đến khi không thể cố được nữa mới rời đi. Tình huống truyện mà Hê-minh-uê đặt ra ở đây chính sự xuất hiện của chiến tranh và bạo loạn, khiến con người phải bộc lộ ra những tình cảm chân thật nhất. Và ở đây, ông lão đã thể hiện cho độc giả một trái tim giàu lòng yêu thương ấm áp.

Khi nhân vật tôi gặp được ông lão, ông ấy đang ngồi bên một cây cầu để nghỉ chân sau những ngày chạy nạn. Hình ảnh ông lão già nua ăn mặc bẩn thỉu, ngồi im bên vệ đường, khuôn mặt xám xịt khiến nhân vật tôi và cả người đọc đều thương xót vô cùng. Qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi với ông lão, nhân vật tôi được biết về những con vật nuôi của ông, biết về quê hương mà ông luôn trăn trở. Hiểu và cảm nhận được trái tim ấm áp của ông, nhân vật tôi đã khuyên ông nên đứng dậy và tiếp tục chạy đến nơi an toàn. Nhưng ông lão thì lại không muốn như thế. Có lẽ là bởi ông đã quá kiệt sức sau những ngày chạy nạn. Nhưng hơn hết, có lẽ mọi niềm vui, hạnh phúc, mọi nghị lực, mục đích sống của ông vẫn còn đang kẹt lại ở quê nhà, nơi ông sống cả cuộc đời mình hơn 70 năm, nơi có những con vật nuôi mà ông để lại không rõ có thể sống sót hay không. Sự nhớ nhung, lo lắng ấy giằng xé trong tâm can của ông lão, khiến cơ thể của ông tê liệt, không thể tiếp tục tiến về phía trước được nữa. Lý trí và tình cảm của ông chia thành hai chiến tuyến. Một nửa thôi thúc ông đứng dậy tiếp tục đi về phía trước để tiếp tục được tồn tại. Nửa kia gọi ông buông xuôi tất cả để trở về nhà, trở về với những con vật thân yêu của mình. Thật đáng cay thay khi một ông già ở tuổi ngoài 70 lại chịu cảnh tứ cố vô thân, không có người thân, bạn bè, không có nhà và chẳng có quê hương. Ngay cả những con vật nuôi nhỏ bé mà ông chăm bẵm giờ đây cũng chẳng thể bảo vệ được. Tình cảnh đắng cay, chua xót ấy của ông lão khiến em vô cùng thương cảm. Cùng với đó là sự căm giận với những cuộc chiến tranh vô nghĩa, thù giận với những kẻ phát động chiến tranh chỉ để thỏa mãn ham muốn cá nhân, mặc kệ người dân sống trong địa ngục. Có lẽ đó cũng chính là điều mà Huê-minh-uê mong muốn khi viết nên truyện ngắn này. Ông ấy muốn mượn ngòi bút của mình để đánh thức trong lòng người đọc sự thương cảm trước số phận bất hạnh của những người dân thường trong chiến tranh cùng sự căm phẫn, phê phán chiến tranh vô nghĩa trên thế giới. Chính điều đó đã làm nên giá trị nhân đạo cao cả cho truyện ngắn này.

Nhưng để làm nên thành công của “Ông lão bên chiếc cầu”, chúng ta không thể không nhắc đến những đặc sắc nghệ thuật mà Hê-minh-uê sử dụng. Đầu tiên, chính là hình ảnh biểu tượng “cây cầu” hiện diện xuyên suốt trong tác phẩm. Chiếc cầu đó là ranh giới giữa hòa bình và chiến loạn, giữa nơi an toàn và chiến trường, giữa quê hương yêu dấu của ông lão và vùng trời xa lạ ông bị dồn bước đến. Cây cầu đó nhỏ bé, ngắn ngủi và có thể đập tan bất cứ lúc nào, giống như an toàn của người dân luôn bị đe dọa. Bởi vậy mà nhân vật tôi luôn đốc thúc ông lão đứng dậy và rời đi thật nhanh. Cùng với đó, ngôn ngữ đối thoại giữa hai nhân vật cũng là một điểm sáng nghệ thuật không thể bỏ qua. Các câu hội thoại ngắn gọn, súc tích, sử dụng nhiều câu rút gọn, khiến cuộc trò chuyện diễn ra nhanh và vội vã, đúng với bầu không khí nghẹt thở khi sắp có giao tranh xảy ra. Từ đó góp phần tạo nên bầu không khí căng thẳng cho câu chuyện. Đặc biệt, tuy chỉ là hai người xa lạ, nhưng lời đối thoại giữa nhân vật tôi và ông lão lại ăn ý đến lạ. Họ thấu hiểu và trò chuyện với nhau tự nhiên, thân thiết như hai người bạn lâu ngày gặp lại. Tình tiết đó giúp cho ông lão bộc lộ được những cảm xúc và suy nghĩ bên trong trái tim cằn cỗi bi thương của mình.

Có thể nói, truyện ngắn “Ông lão bên chiếc cầu” là một truyện ngắn đặc sắc của Hê-minh-uê về đề tài con người trong chiến tranh. Tuy xuyên suốt câu chuyện không có sự hi sinh nào diễn ra, nhưng người đọc vẫn cảm nhận được sự đau đớn, mất mát của nhân vật do trận chiến vô nghĩa đó gây ra. Thành công của tác phẩm này chính là hình tượng con người giàu tình yêu thương, quan tâm dành cho những người xa lạ quanh mình và cả những con vật nhỏ bé. Sự lương thiện ấy như ngọn lửa bừng sáng lên trong con đường tăm tối của chiến tranh, loạn lạc.

1 496 06/01/2025