Chương VII Bộ luật Tố tụng hình sự 2015: Biện pháp ngăn chặn, biện pháp cưỡng chế
Số hiệu: | 101/2015/QH13 | Loại văn bản: | Luật |
Nơi ban hành: | Thủ tướng Chính phủ | Người ký: | Nguyễn Sinh Hùng |
Ngày ban hành: | 27/11/2015 | Ngày hiệu lực: | 01/01/2018 |
Ngày công báo: | 31/12/2015 | Số công báo: | Từ số 1271 đến số 1272 |
Lĩnh vực: | Trách nhiệm hình sự, Thủ tục Tố tụng | Tình trạng: | Còn hiệu lực |
TÓM TẮT VĂN BẢN
Bộ luật tố tụng hình sự 2015 vừa được ban hành ngày 27/11/2015 với nhiều quy định mới về cơ quan tiến hành tố tụng và người tiến hành tố tụng hình sự; người tham gia tố tụng HS; bào chữa, bảo về quyền và nghĩa vụ của bị hại, đương sự; biện pháp ngăn chặn, biện pháp cưỡng chế;...
Bộ luật tố tụng hình sự năm 2015 gồm 9 Phần, 36 Chương, 510 Điều (thay vì Bộ luật Tố tụng Hình sự 2003 gồm 8 Phần, 37 Chương, 346 Điều). Bộ luật TTHS 2015 gồm các Phần sau:
- Những quy định chung
- Khởi tố, điều tra vụ án hình sự
- Truy tố
- Xét xử vụ án hình sự
- Một số quy định về thi hành bản án, quyết định của Tòa án
- Xét lại bản án, quyết định đã có hiệu lực pháp luật
- Thủ tục đặc biệt
- Hợp tác quốc tế
- Điều khoản thi hành
Bộ luật tố tụng HS 2015 có một số quy định nổi bật sau:
- Điều 73 về quyền và nghĩa vụ của người bào chữa
Người bào chữa có quyền quy định tại Khoản 1 Điều 73 Bộ luật 101/2015/QH13, trong đó có quyền:
+ Gặp, hỏi người bị buộc tội;
+ Có mặt trong hoạt động đối chất, nhận dạng, nhận biết giọng nói và hoạt động điều tra khác theo Bộ luật tố tụng hình sự 2015;
+ Xem biên bản về hoạt động tố tụng có sự tham gia của mình, quyết định tố tụng liên quan đến người mà mình bào chữa;
+ Đề nghị tiến hành hoạt động tố tụng theo Bộ luật tố tụng hình sự năm 2015; đề nghị triệu tập người làm chứng, người tham gia tố tụng khác, người có thẩm quyền tiến hành tố tụng;
+ Kiểm tra, đánh giá và trình bày ý kiến về chứng cứ, tài liệu, đồ vật liên quan và yêu cầu người có thẩm quyền tiến hành tố tụng kiểm tra, đánh giá;
- Điều 78 Bộ luật số 101 tố tụng hình sự 2015 quy định thủ tục đăng ký bào chữa
+ Trong mọi trường hợp tham gia tố tụng, người bào chữa phải đăng ký bào chữa.
+ Khi đăng ký bào chữa, người bào chữa phải xuất trình các giấy tờ:
Luật sư xuất trình Thẻ luật sư kèm theo bản sao có chứng thực và giấy yêu cầu luật sư;
Người đại diện của người bị buộc tội xuất trình CMND hoặc thẻ Căn cước công dân kèm theo bản sao có chứng thực và giấy tờ có xác nhận về mối quan hệ của họ với người bị buộc tội;
Bào chữa viên nhân dân xuất trình CMND hoặc thẻ Căn cước công dân kèm theo bản sao có chứng thực và văn bản cử bào chữa viên nhân dân;
Trợ giúp viên pháp lý, luật sư thực hiện trợ giúp pháp lý xuất trình văn bản cử người thực hiện trợ giúp pháp lý và Thẻ trợ giúp viên pháp lý hoặc Thẻ luật sư kèm theo bản sao có chứng thực.
- Điều 85 Luật 101/2015/QH13 bổ sung một số vấn đề phải chứng minh trong vụ án hình sự gồm:
+ Nguyên nhân và điều kiện phạm tội;
+ Những tình tiết khác liên quan đến việc loại trừ trách nhiệm hình sự, miễn trách nhiệm hình sự, miễn hình phạt.
- Quy định dữ liệu điện tử tại Điều 99 Bộ luật tố tụng hình sự năm 2015
+ Dữ liệu điện tử được thu thập từ phương tiện điện tử, mạng máy tính, mạng viễn thông, trên đường truyền và các nguồn điện tử khác.
+ Giá trị chứng cứ của dữ liệu điện tử được xác định căn cứ vào cách thức khởi tạo, lưu trữ hoặc truyền gửi dữ liệu điện tử; cách thức bảo đảm và duy trì tính toàn vẹn của dữ liệu điện tử; cách thức xác định người khởi tạo và các yếu tố phù hợp khác.
- Điều 143 Bộ luật tố tụng hình sự bổ sung căn cứ khởi tố vụ án hình sự:
+ Kiến nghị khởi tố của cơ quan nhà nước;
Kiến nghị khởi tố là việc cơ quan nhà nước có thẩm quyền kiến nghị bằng văn bản và gửi kèm theo chứng cứ, tài liệu liên quan cho Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát có thẩm quyền xem xét, xử lý vụ việc có dấu hiệu tội phạm.
- Khám nghiệm tử thi theo Điều 202 Luật số 101/2015/QH13
Khi khám nghiệm tử thi phải tiến hành chụp ảnh, mô tả dấu vết để lại trên tử thi; chụp ảnh, thu thập, bảo quản mẫu vật phục vụ công tác trưng cầu giám định; ghi rõ kết quả khám nghiệm vào biên bản. Biên bản khám nghiệm tử thi được lập theo Điều 178 Bộ luật TTHS 2015.
- Điều 215 Bộ luật tố tụng HS 2015 quy định yêu cầu định giá tài sản
+ Khi cần xác định giá của tài sản để giải quyết vụ án hình sự, cơ quan có thẩm quyền tiến hành tố tụng ra văn bản yêu cầu định giá tài sản.
+ Trong thời hạn 24 giờ kể từ khi ra văn bản yêu cầu định giá tài sản, cơ quan yêu cầu định giá phải giao hoặc gửi văn bản yêu cầu định giá tài sản, hồ sơ, đối tượng yêu cầu định giá tài sản cho Hội đồng định giá tài sản được yêu cầu; gửi văn bản yêu cầu định giá tài sản cho Viện kiểm sát có thẩm quyền thực hành quyền công tố và kiểm sát điều tra.
- Trường hợp áp dụng biện pháp điều tra tố tụng đặc biệt tại Điều 224 Bộ luật 101/2015/QH13
Có thể áp dụng biện pháp điều tra tố tụng đặc biệt đối với các trường hợp:
+ Tội xâm phạm an ninh quốc gia, tội phạm về ma túy, tội phạm về tham nhũng, tội khủng bố, tội rửa tiền;
+ Tội phạm khác có tổ chức thuộc loại tội phạm đặc biệt nghiêm trọng.
- Điều 322 Bộ luật tố tụng hình sự 2015 quy định việc tranh luận tại phiên tòa
+ Bị cáo, người bào chữa, người tham gia tố tụng khác có quyền trình bày ý kiến, đưa ra chứng cứ, tài liệu và lập luận của mình để đối đáp với Kiểm sát viên về những chứng cứ xác định có tội, chứng cứ xác định vô tội; tính chất, mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi phạm tội; hậu quả do hành vi phạm tội gây ra; nhân thân và vai trò của bị cáo trong vụ án; những tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ trách nhiệm hình sự, mức hình phạt; trách nhiệm dân sự, xử lý vật chứng, biện pháp tư pháp; nguyên nhân, điều kiện phạm tội và những tình tiết khác có ý nghĩa đối với vụ án.
Bị cáo, người bào chữa, người tham gia tố tụng khác có quyền đưa ra đề nghị của mình.
+ Kiểm sát viên phải đưa ra chứng cứ, tài liệu và lập luận để đối đáp đến cùng từng ý kiến của bị cáo, người bào chữa, người tham gia tố tụng khác tại phiên tòa.
Người tham gia tranh luận có quyền đáp lại ý kiến của người khác.
Bộ luật tố tụng hình sự năm 2015 có hiệu lực từ ngày 01/07/2016.
Văn bản tiếng việt
Văn bản tiếng anh
1. Để kịp thời ngăn chặn tội phạm hoặc khi có căn cứ chứng tỏ người bị buộc tội sẽ gây khó khăn cho việc điều tra, truy tố, xét xử hoặc sẽ tiếp tục phạm tội hoặc để bảo đảm thi hành án, cơ quan, người có thẩm quyền tiến hành tố tụng trong phạm vi thẩm quyền của mình có thể áp dụng biện pháp giữ người trong trường hợp khẩn cấp, bắt, tạm giữ, tạm giam, bảo lĩnh, đặt tiền để bảo đảm, cấm đi khỏi nơi cư trú, tạm hoãn xuất cảnh.
2. Các trường hợp bắt người gồm bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp, bắt người phạm tội quả tang, bắt người đang bị truy nã, bắt bị can, bị cáo để tạm giam, bắt người bị yêu cầu dẫn độ.
1. Khi thuộc một trong các trường hợp khẩn cấp sau đây thì được giữ người:
a) Có đủ căn cứ để xác định người đó đang chuẩn bị thực hiện tội phạm rất nghiêm trọng hoặc tội phạm đặc biệt nghiêm trọng;
b) Người cùng thực hiện tội phạm hoặc bị hại hoặc người có mặt tại nơi xảy ra tội phạm chính mắt nhìn thấy và xác nhận đúng là người đã thực hiện tội phạm mà xét thấy cần ngăn chặn ngay việc người đó trốn;
c) Có dấu vết của tội phạm ở người hoặc tại chỗ ở hoặc nơi làm việc hoặc trên phương tiện của người bị nghi thực hiện tội phạm và xét thấy cần ngăn chặn ngay việc người đó trốn hoặc tiêu hủy chứng cứ.
2. Những người sau đây có quyền ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp:
a) Thủ trưởng, Phó Thủ trưởng Cơ quan điều tra các cấp;
b) Thủ trưởng đơn vị độc lập cấp trung đoàn và tương đương, Đồn trưởng Đồn biên phòng, Chỉ huy trưởng Biên phòng Cửa khẩu cảng, Chỉ huy trưởng Bộ đội biên phòng tỉnh, thành phố trực truộc trung ương, Cục trưởng Cục trinh sát biên phòng Bộ đội biên phòng, Cục trưởng Cục phòng, chống ma túy và tội phạm Bộ đội biên phòng, Đoàn trưởng Đoàn đặc nhiệm phòng, chống ma túy và tội phạm Bộ đội biên phòng; Tư lệnh vùng lực lượng Cảnh sát biển, Cục trưởng Cục Nghiệp vụ và pháp luật lực lượng Cảnh sát biển, Đoàn trưởng Đoàn đặc nhiệm phòng, chống tội phạm ma túy lực lượng Cảnh sát biển; Chi cục trưởng Chi cục Kiểm ngư vùng;
c) Người chỉ huy tàu bay, tàu biển khi tàu bay, tàu biển đã rời khỏi sân bay, bến cảng.
3. Lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp phải ghi rõ họ tên, địa chỉ của người bị giữ, lý do, căn cứ giữ người quy định tại khoản 1 Điều này và các nội dung quy định tại khoản 2 Điều 132 của Bộ luật này. Việc thi hành lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp phải theo đúng quy định tại khoản 2 Điều 113 của Bộ luật này.
4. Trong thời hạn 12 giờ kể từ khi giữ người trong trường hợp khẩn cấp hoặc nhận người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp thì Cơ quan điều tra, cơ quan được giao nhiệm vụ tiến hành một số hoạt động điều tra phải lấy lời khai ngay và những người quy định tại điểm a và điểm b khoản 2 Điều này phải ra quyết định tạm giữ, ra lệnh bắt người bị giữ hoặc trả tự do ngay cho người đó. Lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp phải gửi ngay cho Viện kiểm sát cùng cấp hoặc Viện kiểm sát có thẩm quyền kèm theo tài liệu liên quan đến việc giữ người để xét phê chuẩn.
Sau khi giữ người trong trường hợp khẩn cấp, những người quy định tại điểm c khoản 2 Điều này phải giải ngay người bị giữ kèm theo tài liệu liên quan đến việc giữ người trong trường hợp khẩn cấp đến Cơ quan điều tra nơi có sân bay hoặc bến cảng đầu tiên tàu trở về. Trong thời hạn 12 giờ kể từ khi tiếp nhận người bị giữ, Cơ quan điều tra phải lấy lời khai ngay và những người quy định tại điểm a khoản 2 Điều này phải ra quyết định tạm giữ, ra lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp hoặc trả tự do ngay cho người đó. Lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp phải gửi ngay cho Viện kiểm sát cùng cấp kèm theo tài liệu liên quan đến việc giữ người để xét phê chuẩn.
Lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp phải ghi rõ họ tên, địa chỉ của người bị giữ, lý do, căn cứ giữ người quy định tại khoản 1 Điều này và các nội dung quy định tại khoản 2 Điều 132 của Bộ luật này.
5. Hồ sơ đề nghị Viện kiểm sát phê chuẩn lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp gồm:
a) Văn bản đề nghị Viện kiểm sát phê chuẩn lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp;
b) Lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp, lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp, quyết định tạm giữ;
c) Biên bản giữ người trong trường hợp khẩn cấp;
d) Biên bản ghi lời khai của người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp;
đ) Chứng cứ, tài liệu, đồ vật liên quan đến việc giữ người trong trường hợp khẩn cấp.
6. Viện kiểm sát phải kiểm sát chặt chẽ căn cứ giữ người quy định tại khoản 1 Điều này. Trường hợp cần thiết, Kiểm sát viên phải trực tiếp gặp, hỏi người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp trước khi xem xét, quyết định phê chuẩn hoặc quyết định không phê chuẩn lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp. Biên bản ghi lời khai của người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp do Kiểm sát viên lập phải đưa vào hồ sơ vụ việc, vụ án.
Trong thời hạn 12 giờ kể từ khi nhận được hồ sơ đề nghị xét phê chuẩn lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp, Viện kiểm sát phải ra quyết định phê chuẩn hoặc quyết định không phê chuẩn. Trường hợp Viện kiểm sát quyết định không phê chuẩn lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp thì người đã ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp, Cơ quan điều tra đã nhận người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp phải trả tự do ngay cho người bị giữ.
1. Đối với người đang thực hiện tội phạm hoặc ngay sau khi thực hiện tội phạm mà bị phát hiện hoặc bị đuổi bắt thì bất kỳ người nào cũng có quyền bắt và giải ngay người bị bắt đến cơ quan Công an, Viện kiểm sát hoặc Ủy ban nhân dân nơi gần nhất. Các cơ quan này phải lập biên bản tiếp nhận và giải ngay người bị bắt hoặc báo ngay cho Cơ quan điều tra có thẩm quyền.
2. Khi bắt người phạm tội quả tang thì người nào cũng có quyền tước vũ khí, hung khí của người bị bắt.
3. Trường hợp Công an xã, phường, thị trấn, Đồn Công an phát hiện bắt giữ, tiếp nhận người phạm tội quả tang thì thu giữ, tạm giữ vũ khí, hung khí và bảo quản tài liệu, đồ vật có liên quan, lập biên bản bắt giữ người, lấy lời khai ban đầu, bảo vệ hiện trường theo quy định của pháp luật; giải ngay người bị bắt hoặc báo ngay cho Cơ quan điều tra có thẩm quyền.
1. Đối với người đang bị truy nã thì bất kỳ người nào cũng có quyền bắt và giải ngay người bị bắt đến cơ quan Công an, Viện kiểm sát hoặc Ủy ban nhân dân nơi gần nhất. Các cơ quan này phải lập biên bản tiếp nhận và giải ngay người bị bắt hoặc báo ngay cho Cơ quan điều tra có thẩm quyền.
2. Khi bắt người đang bị truy nã thì người nào cũng có quyền tước vũ khí, hung khí của người bị bắt.
3. Trường hợp Công an xã, phường, thị trấn, Đồn Công an phát hiện bắt giữ, tiếp nhận người đang bị truy nã thì thu giữ, tạm giữ vũ khí, hung khí và bảo quản tài liệu, đồ vật có liên quan, lập biên bản bắt giữ người, lấy lời khai ban đầu; giải ngay người bị bắt hoặc báo ngay cho Cơ quan điều tra có thẩm quyền.
1. Những người sau đây có quyền ra lệnh, quyết định bắt bị can, bị cáo để tạm giam:
a) Thủ trưởng, Phó Thủ trưởng Cơ quan điều tra các cấp. Trường hợp này, lệnh bắt phải được Viện kiểm sát cùng cấp phê chuẩn trước khi thi hành;
b) Viện trưởng, Phó Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân và Viện trưởng, Phó Viện trưởng Viện kiểm sát quân sự các cấp;
c) Chánh án, Phó Chánh án Tòa án nhân dân và Chánh án, Phó Chánh án Tòa án quân sự các cấp; Hội đồng xét xử.
2. Lệnh bắt, quyết định phê chuẩn lệnh, quyết định bắt phải ghi rõ họ tên, địa chỉ của người bị bắt; lý do bắt và các nội dung quy định tại khoản 2 Điều 132 của Bộ luật này.
Người thi hành lệnh, quyết định phải đọc lệnh, quyết định; giải thích lệnh, quyết định, quyền và nghĩa vụ của người bị bắt và phải lập biên bản về việc bắt; giao lệnh, quyết định cho người bị bắt.
Khi tiến hành bắt người tại nơi người đó cư trú phải có đại diện chính quyền xã, phường, thị trấn và người khác chứng kiến. Khi tiến hành bắt người tại nơi người đó làm việc, học tập phải có đại diện cơ quan, tổ chức nơi người đó làm việc, học tập chứng kiến. Khi tiến hành bắt người tại nơi khác phải có sự chứng kiến của đại diện chính quyền xã, phường, thị trấn nơi tiến hành bắt người.
3. Không được bắt người vào ban đêm, trừ trường hợp phạm tội quả tang hoặc bắt người đang bị truy nã.
1. Sau khi giữ người trong trường hợp khẩn cấp, bắt người hoặc nhận người bị giữ, bị bắt, Cơ quan điều tra, cơ quan được giao nhiệm vụ tiến hành một số hoạt động điều tra phải lấy lời khai ngay và trong thời hạn 12 giờ phải ra quyết định tạm giữ hoặc trả tự do cho người bị bắt.
2. Sau khi lấy lời khai người bị bắt theo quyết định truy nã thì Cơ quan điều tra nhận người bị bắt phải thông báo ngay cho Cơ quan đã ra quyết định truy nã đến nhận người bị bắt. Sau khi nhận người bị bắt, cơ quan đã ra quyết định truy nã phải ra ngay quyết định đình nã.
Trường hợp cơ quan đã ra quyết định truy nã không thể đến nhận ngay người bị bắt thì sau khi lấy lời khai, Cơ quan điều tra nhận người bị bắt phải ra ngay quyết định tạm giữ và thông báo ngay cho cơ quan đã ra quyết định truy nã biết; nếu đã hết thời hạn tạm giữ mà cơ quan ra quyết định truy nã vẫn chưa đến nhận thì Cơ quan điều tra nhận người bị bắt gia hạn tạm giữ và gửi ngay quyết định gia hạn tạm giữ kèm theo tài liệu liên quan cho Viện kiểm sát cùng cấp để xét phê chuẩn.
Trường hợp không thể đến nhận ngay người bị bắt thì cơ quan đã ra quyết định truy nã có thẩm quyền bắt để tạm giam phải ra ngay lệnh tạm giam và gửi lệnh tạm giam đã được Viện kiểm sát cùng cấp phê chuẩn cho Cơ quan điều tra nhận người bị bắt. Sau khi nhận được lệnh tạm giam, Cơ quan điều tra nhận người bị bắt phải giải ngay người đó đến Trại tạm giam nơi gần nhất.
3. Trường hợp người bị bắt có nhiều quyết định truy nã thì Cơ quan điều tra nhận người bị bắt chuyển giao người bị bắt cho cơ quan đã ra quyết định truy nã nơi gần nhất.
1. Người thi hành lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp, thi hành lệnh hoặc quyết định bắt trong mọi trường hợp đều phải lập biên bản.
Biên bản phải ghi rõ giờ, ngày, tháng, năm, địa điểm giữ, bắt, nơi lập biên bản; những việc đã làm, tình hình diễn biến trong khi thi hành lệnh giữ, lệnh hoặc quyết định bắt, tài liệu, đồ vật bị tạm giữ, tình trạng sức khỏe và ý kiến, khiếu nại của người bị giữ, người bị bắt và các nội dung quy định tại Điều 133 của Bộ luật này.
Biên bản được đọc cho người bị giữ, người bị bắt và người chứng kiến nghe. Người bị giữ, người bị bắt, người thi hành lệnh giữ, lệnh hoặc quyết định bắt và người chứng kiến cùng ký tên vào biên bản, nếu ai có ý kiến khác hoặc không đồng ý với nội dung biên bản thì có quyền ghi vào biên bản và ký tên.
Việc tạm giữ tài liệu, đồ vật của người bị giữ, người bị bắt phải được tiến hành theo quy định của Bộ luật này.
2. Khi giao, nhận người bị giữ, người bị bắt phải lập biên bản.
Ngoài nội dung quy định tại khoản 1 Điều này, biên bản giao nhận còn phải ghi rõ việc bàn giao biên bản lấy lời khai, tài liệu, đồ vật đã thu thập được, tình trạng sức khoẻ của người bị giữ, người bị bắt và những tình tiết xảy ra khi giao nhận.
Sau khi giữ người, bắt người, người ra lệnh giữ người, lệnh hoặc quyết định bắt người phải thông báo ngay cho gia đình người bị giữ, bị bắt, chính quyền xã, phường, thị trấn nơi người đó cư trú hoặc cơ quan, tổ chức nơi người đó làm việc, học tập biết.
Trong thời hạn 24 giờ kể từ khi nhận người bị giữ, bị bắt, Cơ quan điều tra nhận người bị giữ, bị bắt phải thông báo cho gia đình người bị giữ, bị bắt, chính quyền xã, phường, thị trấn nơi người đó cư trú hoặc cơ quan, tổ chức nơi người đó làm việc, học tập biết; trường hợp người bị giữ, người bị bắt là công dân nước ngoài thì phải thông báo cho cơ quan ngoại giao của Việt Nam để thông báo cho cơ quan đại diện ngoại giao của nước có công dân bị giữ, bị bắt.
Nếu việc thông báo cản trở truy bắt đối tượng khác hoặc cản trở điều tra thì sau khi cản trở đó không còn, người ra lệnh giữ người, lệnh hoặc quyết định bắt người, Cơ quan điều tra nhận người bị giữ, người bị bắt phải thông báo ngay.
1. Tạm giữ có thể áp dụng đối với người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp, người bị bắt trong trường hợp phạm tội quả tang, người phạm tội tự thú, đầu thú hoặc đối với người bị bắt theo quyết định truy nã.
2. Những người có thẩm quyền ra lệnh giữ người quy định tại khoản 2 Điều 110 của Bộ luật này có quyền ra quyết định tạm giữ.
Quyết định tạm giữ phải ghi rõ họ tên, địa chỉ của người bị tạm giữ, lý do tạm giữ, giờ, ngày bắt đầu và giờ, ngày hết thời hạn tạm giữ và các nội dung quy định tại khoản 2 Điều 132 của Bộ luật này. Quyết định tạm giữ phải giao cho người bị tạm giữ.
3. Người thi hành quyết định tạm giữ phải thông báo, giải thích quyền và nghĩa vụ của người bị tạm giữ quy định tại Điều 59 của Bộ luật này.
4. Trong thời hạn 12 giờ kể từ khi ra quyết định tạm giữ, người ra quyết định tạm giữ phải gửi quyết định tạm giữ kèm theo các tài liệu làm căn cứ tạm giữ cho Viện kiểm sát cùng cấp hoặc Viện kiểm sát có thẩm quyền. Nếu xét thấy việc tạm giữ không có căn cứ hoặc không cần thiết thì Viện kiểm sát ra quyết định hủy bỏ quyết định tạm giữ và người ra quyết định tạm giữ phải trả tự do ngay cho người bị tạm giữ.
1. Thời hạn tạm giữ không quá 03 ngày kể từ khi Cơ quan điều tra, cơ quan được giao nhiệm vụ tiến hành một số hoạt động điều tra nhận người bị giữ, người bị bắt hoặc áp giải người bị giữ, người bị bắt về trụ sở của mình hoặc kể từ khi Cơ quan điều tra ra quyết định tạm giữ người phạm tội tự thú, đầu thú.
2. Trường hợp cần thiết, người ra quyết định tạm giữ có thể gia hạn tạm giữ nhưng không quá 03 ngày. Trường hợp đặc biệt, người ra quyết định tạm giữ có thể gia hạn tạm giữ lần thứ hai nhưng không quá 03 ngày.
Mọi trường hợp gia hạn tạm giữ đều phải được Viện kiểm sát cùng cấp hoặc Viện kiểm sát có thẩm quyền phê chuẩn. Trong thời hạn 12 giờ kể từ khi nhận hồ sơ đề nghị gia hạn tạm giữ, Viện kiểm sát phải ra quyết định phê chuẩn hoặc quyết định không phê chuẩn.
3. Trong khi tạm giữ, nếu không đủ căn cứ khởi tố bị can thì Cơ quan điều tra, cơ quan được giao nhiệm vụ tiến hành một số hoạt động điều tra phải trả tự do ngay cho người bị tạm giữ; trường hợp đã gia hạn tạm giữ thì Viện kiểm sát phải trả tự do ngay cho người bị tạm giữ.
4. Thời gian tạm giữ được trừ vào thời hạn tạm giam. Một ngày tạm giữ được tính bằng một ngày tạm giam.
1. Tạm giam có thể áp dụng đối với bị can, bị cáo về tội đặc biệt nghiêm trọng, tội rất nghiêm trọng.
2. Tạm giam có thể áp dụng đối với bị can, bị cáo về tội nghiêm trọng, tội ít nghiêm trọng mà Bộ luật hình sự quy định hình phạt tù trên 02 năm khi có căn cứ xác định người đó thuộc một trong các trường hợp:
a) Đã bị áp dụng biện pháp ngăn chặn khác nhưng vi phạm;
b) Không có nơi cư trú rõ ràng hoặc không xác định được lý lịch của bị can;
c) Bỏ trốn và bị bắt theo quyết định truy nã hoặc có dấu hiệu bỏ trốn;
d) Tiếp tục phạm tội hoặc có dấu hiệu tiếp tục phạm tội;
đ) Có hành vi mua chuộc, cưỡng ép, xúi giục người khác khai báo gian dối, cung cấp tài liệu sai sự thật; tiêu hủy, giả mạo chứng cứ, tài liệu, đồ vật của vụ án, tẩu tán tài sản liên quan đến vụ án; đe dọa, khống chế, trả thù người làm chứng, bị hại, người tố giác tội phạm và người thân thích của những người này.
3. Tạm giam có thể áp dụng đối với bị can, bị cáo về tội ít nghiêm trọng mà Bộ luật hình sự quy định hình phạt tù đến 02 năm nếu họ tiếp tục phạm tội hoặc bỏ trốn và bị bắt theo quyết định truy nã.
4. Đối với bị can, bị cáo là phụ nữ có thai hoặc đang nuôi con dưới 36 tháng tuổi, là người già yếu, người bị bệnh nặng mà có nơi cư trú và lý lịch rõ ràng thì không tạm giam mà áp dụng biện pháp ngăn chặn khác, trừ các trường hợp:
a) Bỏ trốn và bị bắt theo quyết định truy nã;
b) Tiếp tục phạm tội;
c) Có hành vi mua chuộc, cưỡng ép, xúi giục người khác khai báo gian dối, cung cấp tài liệu sai sự thật; tiêu hủy, giả mạo chứng cứ, tài liệu, đồ vật của vụ án, tẩu tán tài sản liên quan đến vụ án; đe dọa, khống chế, trả thù người làm chứng, bị hại, người tố giác tội phạm hoặc người thân thích của những người này;
d) Bị can, bị cáo về tội xâm phạm an ninh quốc gia và có đủ căn cứ xác định nếu không tạm giam đối với họ thì sẽ gây nguy hại đến an ninh quốc gia.
5. Những người có thẩm quyền quy định tại khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này có quyền ra lệnh, quyết định tạm giam. Lệnh tạm giam của những người được quy định tại điểm a khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này phải được Viện kiểm sát cùng cấp phê chuẩn trước khi thi hành. Trong thời hạn 03 ngày kể từ ngày nhận được lệnh tạm giam, đề nghị xét phê chuẩn và hồ sơ liên quan đến việc tạm giam, Viện kiểm sát phải ra quyết định phê chuẩn hoặc quyết định không phê chuẩn. Viện kiểm sát phải hoàn trả hồ sơ cho Cơ quan điều tra ngay sau khi kết thúc việc xét phê chuẩn.
6. Cơ quan điều tra phải kiểm tra căn cước của người bị tạm giam và thông báo ngay cho gia đình người bị tạm giam, chính quyền xã, phường, thị trấn nơi người bị tạm giam cư trú hoặc cơ quan, tổ chức nơi người bị tạm giam làm việc, học tập biết.
1. Trường hợp người bị tạm giữ, tạm giam có người thân thích là người tàn tật, già yếu, có nhược điểm về tâm thần mà không có người chăm sóc thì cơ quan ra quyết định tạm giữ, lệnh hoặc quyết định tạm giam giao người đó cho người thân thích khác chăm nom; trường hợp không có người thân thích thì cơ quan ra quyết định tạm giữ, lệnh hoặc quyết định tạm giam giao những người đó cho chính quyền xã, phường, thị trấn nơi họ cư trú chăm nom. Việc chăm sóc, nuôi dưỡng trẻ em là con của người bị tạm giữ, tạm giam thực hiện theo quy định của Luật thi hành tạm giữ, tạm giam.
2. Trường hợp người bị tạm giữ, tạm giam có nhà ở hoặc tài sản khác mà không có người bảo quản thì cơ quan ra quyết định tạm giữ, lệnh hoặc quyết định tạm giam phải áp dụng những biện pháp bảo quản.
3. Cơ quan ra quyết định tạm giữ, lệnh hoặc quyết định tạm giam thông báo cho người bị tạm giữ, tạm giam biết việc chăm nom, chăm sóc người thân thích và bảo quản tài sản của họ. Việc thông báo được lập văn bản và đưa vào hồ sơ vụ án.
1. Bảo lĩnh là biện pháp ngăn chặn thay thế tạm giam. Căn cứ vào tính chất, mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi và nhân thân của bị can, bị cáo, Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Tòa án có thể quyết định cho họ được bảo lĩnh.
2. Cơ quan, tổ chức có thể nhận bảo lĩnh cho bị can, bị cáo là người của cơ quan, tổ chức mình. Cơ quan, tổ chức nhận bảo lĩnh phải có giấy cam đoan và có xác nhận của người đứng đầu cơ quan, tổ chức.
Cá nhân là người đủ 18 tuổi trở lên, nhân thân tốt, nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật, thu nhập ổn định và có điều kiện quản lý người được bảo lĩnh thì có thể nhận bảo lĩnh cho bị can, bị cáo là người thân thích của họ và trong trường hợp này thì ít nhất phải có 02 người. Cá nhân nhận bảo lĩnh phải làm giấy cam đoan có xác nhận của chính quyền xã, phường, thị trấn nơi người đó cư trú hoặc cơ quan, tổ chức nơi người đó làm việc, học tập.
Trong giấy cam đoan, cơ quan, tổ chức, cá nhân nhận bảo lĩnh phải cam đoan không để bị can, bị cáo vi phạm các nghĩa vụ quy định tại khoản 3 Điều này. Cơ quan, tổ chức, cá nhân nhận bảo lĩnh được thông báo về những tình tiết của vụ án liên quan đến việc nhận bảo lĩnh.
3. Bị can, bị cáo được bảo lĩnh phải làm giấy cam đoan thực hiện các nghĩa vụ:
a) Có mặt theo giấy triệu tập, trừ trường hợp vì lý do bất khả kháng hoặc do trở ngại khách quan;
b) Không bỏ trốn hoặc tiếp tục phạm tội;
c) Không mua chuộc, cưỡng ép, xúi giục người khác khai báo gian dối, cung cấp tài liệu sai sự thật; không tiêu hủy, giả mạo chứng cứ, tài liệu, đồ vật của vụ án, tẩu tán tài sản liên quan đến vụ án; không đe dọa, khống chế, trả thù người làm chứng, bị hại, người tố giác tội phạm và người thân thích của những người này.
Trường hợp bị can, bị cáo vi phạm nghĩa vụ cam đoan quy định tại khoản này thì bị tạm giam.
4. Những người có thẩm quyền quy định tại khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa có quyền ra quyết định bảo lĩnh. Quyết định của những người quy định tại điểm a khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này phải được Viện kiểm sát cùng cấp phê chuẩn trước khi thi hành.
5. Thời hạn bảo lĩnh không được quá thời hạn điều tra, truy tố hoặc xét xử theo quy định của Bộ luật này. Thời hạn bảo lĩnh đối với người bị kết án phạt tù không quá thời hạn kể từ khi tuyên án cho đến thời điểm người đó đi chấp hành án phạt tù.
6. Cơ quan, tổ chức, cá nhân nhận bảo lĩnh để bị can, bị cáo vi phạm nghĩa vụ đã cam đoan thì tùy tính chất, mức độ vi phạm mà bị phạt tiền theo quy định của pháp luật.
1. Đặt tiền để bảo đảm là biện pháp ngăn chặn thay thế tạm giam. Căn cứ tính chất, mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi, nhân thân và tình trạng tài sản của bị can, bị cáo, Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Tòa án có thể quyết định cho họ hoặc người thân thích của họ đặt tiền để bảo đảm.
2. Bị can, bị cáo được đặt tiền phải làm giấy cam đoan thực hiện các nghĩa vụ:
a) Có mặt theo giấy triệu tập, trừ trường hợp vì lý do bất khả kháng hoặc do trở ngại khách quan;
b) Không bỏ trốn hoặc tiếp tục phạm tội;
c) Không mua chuộc, cưỡng ép, xúi giục người khác khai báo gian dối, cung cấp tài liệu sai sự thật; không tiêu hủy, giả mạo chứng cứ, tài liệu, đồ vật của vụ án, tẩu tán tài sản liên quan đến vụ án; không đe dọa, khống chế, trả thù người làm chứng, bị hại, người tố giác tội phạm và người thân thích của những người này.
Trường hợp bị can, bị cáo vi phạm nghĩa vụ cam đoan quy định tại khoản này thì bị tạm giam và số tiền đã đặt bị tịch thu, nộp ngân sách nhà nước.
3. Những người có thẩm quyền quy định tại khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa có quyền ra quyết định về việc đặt tiền để bảo đảm. Quyết định của những người quy định tại điểm a khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này phải được Viện kiểm sát cùng cấp phê chuẩn trước khi thi hành.
4. Thời hạn đặt tiền không quá thời hạn điều tra, truy tố hoặc xét xử theo quy định tại Bộ luật này. Thời hạn đặt tiền đối với người bị kết án phạt tù không quá thời hạn kể từ khi tuyên án cho đến thời điểm người đó đi chấp hành án phạt tù. Bị can, bị cáo chấp hành đầy đủ các nghĩa vụ đã cam đoan thì Viện kiểm sát, Tòa án có trách nhiệm trả lại cho họ số tiền đã đặt.
5. Người thân thích của bị can, bị cáo được Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Tòa án chấp nhận cho đặt tiền để bảo đảm phải làm giấy cam đoan không để bị can, bị cáo vi phạm các nghĩa vụ quy định tại khoản 2 Điều này, nếu vi phạm thì số tiền đã đặt bị tịch thu, nộp ngân sách nhà nước. Khi làm giấy cam đoan, người này được thông báo về những tình tiết của vụ án có liên quan đến bị can, bị cáo.
6. Bộ trưởng Bộ Công an chủ trì, phối hợp với Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao và Bộ trưởng Bộ Quốc phòng quy định chi tiết trình tự, thủ tục, mức tiền đặt, việc tạm giữ, hoàn trả, tịch thu, nộp ngân sách nhà nước số tiền đã đặt để bảo đảm.
1. Cấm đi khỏi nơi cư trú là biện pháp ngăn chặn có thể áp dụng đối với bị can, bị cáo có nơi cư trú, lý lịch rõ ràng nhằm bảo đảm sự có mặt của họ theo giấy triệu tập của Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Tòa án.
2. Bị can, bị cáo bị cấm đi khỏi nơi cư trú phải làm giấy cam đoan thực hiện các nghĩa vụ:
a) Không đi khỏi nơi cư trú nếu không được cơ quan đã ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú cho phép;
b) Có mặt theo giấy triệu tập, trừ trường hợp vì lý do bất khả kháng hoặc do trở ngại khách quan;
c) Không bỏ trốn hoặc tiếp tục phạm tội;
d) Không mua chuộc, cưỡng ép, xúi giục người khác khai báo gian dối, cung cấp tài liệu sai sự thật; không tiêu hủy, giả mạo chứng cứ, tài liệu, đồ vật của vụ án, tẩu tán tài sản liên quan đến vụ án; không đe dọa, khống chế, trả thù người làm chứng, bị hại, người tố giác tội phạm và người thân thích của những người này.
Trường hợp bị can, bị cáo vi phạm nghĩa vụ cam đoan quy định tại khoản này thì bị tạm giam.
3. Những người có thẩm quyền quy định tại khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa, Đồn trưởng Đồn biên phòng có quyền ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú.
4. Thời hạn cấm đi khỏi nơi cư trú không quá thời hạn điều tra, truy tố hoặc xét xử theo quy định của Bộ luật này. Thời hạn cấm đi khỏi nơi cư trú đối với người bị kết án phạt tù không quá thời hạn kể từ khi tuyên án cho đến thời điểm người đó đi chấp hành án phạt tù.
5. Người ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú phải thông báo về việc áp dụng biện pháp này cho chính quyền xã, phường, thị trấn nơi bị can, bị cáo cư trú, đơn vị quân đội đang quản lý bị can, bị cáo và giao bị can, bị cáo cho chính quyền xã, phường, thị trấn hoặc đơn vị quân đội đó để quản lý, theo dõi họ.
Trường hợp bị can, bị cáo vì lý do bất khả kháng hoặc do trở ngại khách quan phải tạm thời đi khỏi nơi cư trú thì phải được sự đồng ý của chính quyền xã, phường, thị trấn nơi người đó cư trú hoặc đơn vị quân đội quản lý họ và phải có giấy cho phép của người đã ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú.
6. Nếu bị can, bị cáo vi phạm nghĩa vụ cam đoan thì chính quyền xã, phường, thị trấn nơi bị can, bị cáo cư trú, đơn vị quân đội đang quản lý bị can, bị cáo phải báo ngay cho cơ quan đã ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú biết để xử lý theo thẩm quyền.
1. Có thể tạm hoãn xuất cảnh đối với những người sau đây khi có căn cứ xác định việc xuất cảnh của họ có dấu hiệu bỏ trốn:
a) Người bị tố giác, người bị kiến nghị khởi tố mà qua kiểm tra, xác minh có đủ căn cứ xác định người đó bị nghi thực hiện tội phạm và xét thấy cần ngăn chặn ngay việc người đó trốn hoặc tiêu hủy chứng cứ;
b) Bị can, bị cáo.
2. Những người có thẩm quyền quy định tại khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa có quyền quyết định tạm hoãn xuất cảnh. Quyết định tạm hoãn xuất cảnh của những người được quy định tại điểm a khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này phải được thông báo ngay cho Viện kiểm sát cùng cấp trước khi thi hành.
3. Thời hạn tạm hoãn xuất cảnh không được quá thời hạn giải quyết nguồn tin về tội phạm, khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử theo quy định của Bộ luật này. Thời hạn tạm hoãn xuất cảnh đối với người bị kết án phạt tù không quá thời hạn kể từ khi tuyên án cho đến thời điểm người đó đi chấp hành án phạt tù.
1. Mọi biện pháp ngăn chặn đang áp dụng phải được hủy bỏ khi thuộc một trong các trường hợp:
a) Quyết định không khởi tố vụ án hình sự;
b) Đình chỉ điều tra, đình chỉ vụ án;
c) Đình chỉ điều tra đối với bị can, đình chỉ vụ án đối với bị can;
d) Bị cáo được Tòa án tuyên không có tội, miễn trách nhiệm hình sự hoặc miễn hình phạt, hình phạt tù nhưng được hưởng án treo hoặc hình phạt cảnh cáo, phạt tiền, cải tạo không giam giữ.
2. Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Tòa án hủy bỏ biện pháp ngăn chặn khi thấy không còn cần thiết hoặc có thể thay thế bằng biện pháp ngăn chặn khác.
Đối với những biện pháp ngăn chặn do Viện kiểm sát phê chuẩn trong giai đoạn điều tra thì việc hủy bỏ hoặc thay thế bằng biện pháp ngăn chặn khác phải do Viện kiểm sát quyết định; trong thời hạn 10 ngày trước khi hết thời hạn áp dụng biện pháp ngăn chặn, trừ biện pháp tạm giữ do Viện kiểm sát phê chuẩn, cơ quan đã đề nghị áp dụng biện pháp ngặn chặn này phải thông báo cho Viện kiểm sát để quyết định hủy bỏ hoặc thay thế biện pháp ngăn chặn khác.
Để bảo đảm hoạt động khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án, trong phạm vi thẩm quyền của mình, cơ quan, người có thẩm quyền tiến hành tố tụng có thể áp dụng biện pháp áp giải, dẫn giải, kê biên tài sản, phong tỏa tài khoản.
1. Áp giải có thể áp dụng đối với người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp, người bị buộc tội.
2. Dẫn giải có thể áp dụng đối với:
a) Người làm chứng trong trường hợp họ không có mặt theo giấy triệu tập mà không vì lý do bất khả kháng hoặc không do trở ngại khách quan;
b) Người bị hại trong trường hợp họ từ chối việc giám định theo quyết định trưng cầu của cơ quan có thẩm quyền tiến hành tố tụng mà không vì lý do bất khả kháng hoặc không do trở ngại khách quan;
c) Người bị tố giác, người bị kiến nghị khởi tố mà qua kiểm tra, xác minh có đủ căn cứ xác định người đó liên quan đến hành vi phạm tội được khởi tố vụ án, đã được triệu tập mà vẫn vắng mặt không vì lý do bất khả kháng hoặc không do trở ngại khách quan.
3. Điều tra viên, cấp trưởng của cơ quan được giao nhiệm vụ tiến hành một số hoạt động điều tra, Kiểm sát viên, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa, Hội đồng xét xử có quyền ra quyết định áp giải, dẫn giải.
4. Quyết định áp giải, quyết định dẫn giải phải ghi rõ họ tên, ngày, tháng, năm sinh, nơi cư trú của người bị áp giải, dẫn giải; thời gian, địa điểm người bị áp giải, dẫn giải phải có mặt và các nội dung quy định tại khoản 2 Điều 132 của Bộ luật này.
5. Người thi hành quyết định áp giải, dẫn giải phải đọc, giải thích quyết định và lập biên bản về việc áp giải, dẫn giải theo quy định tại Điều 133 của Bộ luật này.
Cơ quan Công an nhân dân, Quân đội nhân dân có thẩm quyền có trách nhiệm tổ chức thi hành quyết định áp giải, dẫn giải.
6. Không được bắt đầu việc áp giải, dẫn giải người vào ban đêm; không được áp giải, dẫn giải người già yếu, người bị bệnh nặng có xác nhận của cơ quan y tế.
1. Kê biên tài sản chỉ áp dụng đối với bị can, bị cáo về tội mà Bộ luật hình sự quy định hình phạt tiền hoặc có thể bị tịch thu tài sản hoặc để bảo đảm bồi thường thiệt hại.
2. Những người có thẩm quyền quy định tại khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa có quyền ra lệnh kê biên tài sản. Lệnh kê biên của những người được quy định tại điểm a khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này phải được thông báo ngay cho Viện kiểm sát cùng cấp trước khi thi hành.
3. Chỉ kê biên phần tài sản tương ứng với mức có thể bị phạt tiền, bị tịch thu hoặc phải bồi thường thiệt hại. Tài sản bị kê biên được giao cho chủ tài sản hoặc người quản lý hợp pháp hoặc người thân thích của họ bảo quản. Người được giao bảo quản mà có hành vi tiêu dùng, chuyển nhượng, đánh tráo, cất giấu, hủy hoại tài sản bị kê biên thì phải chịu trách nhiệm hình sự theo quy định của Bộ luật hình sự.
4. Khi tiến hành kê biên tài sản phải có mặt những người:
a) Bị can, bị cáo hoặc người đủ 18 tuổi trở lên trong gia đình hoặc người đại diện của bị can, bị cáo;
b) Đại diện chính quyền xã, phường, thị trấn nơi có tài sản bị kê biên;
c) Người chứng kiến.
Người tiến hành kê biên phải lập biên bản, ghi rõ tên và tình trạng từng tài sản bị kê biên. Biên bản được lập theo quy định tại Điều 178 của Bộ luật này, đọc cho những người có mặt nghe và cùng ký tên. Ý kiến, khiếu nại của những người quy định tại điểm a khoản này liên quan đến việc kê biên được ghi vào biên bản, có chữ ký xác nhận của họ và của người tiến hành kê biên.
Biên bản kê biên được lập thành bốn bản, trong đó một bản được giao ngay cho người được quy định tại điểm a khoản này sau khi kê biên xong, một bản giao ngay cho chính quyền xã, phường, thị trấn nơi có tài sản bị kê biên, một bản gửi cho Viện kiểm sát cùng cấp và một bản đưa vào hồ sơ vụ án.
1. Phong tỏa tài khoản chỉ áp dụng đối với người bị buộc tội về tội mà Bộ luật hình sự quy định hình phạt tiền, bị tịch thu tài sản hoặc để bảo đảm bồi thường thiệt hại khi có căn cứ xác định người đó có tài khoản tại tổ chức tín dụng hoặc Kho bạc Nhà nước. Phong tỏa tài khoản cũng được áp dụng đối với tài khoản của người khác nếu có căn cứ cho rằng số tiền trong tài khoản đó liên quan đến hành vi phạm tội của người bị buộc tội.
2. Những người có thẩm quyền quy định tại khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa có quyền ra lệnh phong tỏa tài khoản. Lệnh phong tỏa tài khoản của những người được quy định tại điểm a khoản 1 Điều 113 của Bộ luật này phải được thông báo ngay cho Viện kiểm sát cùng cấp trước khi thi hành.
3. Chỉ phong tỏa số tiền trong tài khoản tương ứng với mức có thể bị phạt tiền, bị tịch thu tài sản hoặc bồi thường thiệt hại. Người được giao thực hiện lệnh phong tỏa, quản lý tài khoản bị phong tỏa mà giải tỏa việc phong tỏa tài khoản thì phải chịu trách nhiệm hình sự theo quy định của Bộ luật hình sự.
4. Khi tiến hành phong tỏa tài khoản, cơ quan tiến hành tố tụng có thẩm quyền phải giao quyết định phong tỏa tài khoản cho tổ chức tín dụng hoặc Kho bạc Nhà nước đang quản lý tài khoản của người bị buộc tội hoặc tài khoản của người khác có liên quan đến hành vi phạm tội của người bị buộc tội. Việc giao, nhận lệnh phong tỏa tài khoản phải được lập thành biên bản theo quy định tại Điều 178 của Bộ luật này.
Ngay sau khi nhận được lệnh phong tỏa tài khoản, tổ chức tín dụng hoặc Kho bạc Nhà nước đang quản lý tài khoản của người bị bắt, bị tạm giữ, bị can, bị cáo hoặc tài khoản của người khác có liên quan đến hành vi phạm tội của người bị bắt, bị tạm giữ, bị can, bị cáo phải thực hiện ngay việc phong tỏa tài khoản và lập biên bản về việc phong tỏa tài khoản.
Biên bản về việc phong tỏa tài khoản được lập thành năm bản, trong đó một bản được giao ngay cho người bị buộc tội, một bản giao cho người khác có liên quan đến người bị buộc tội, một bản gửi cho Viện kiểm sát cùng cấp, một bản đưa vào hồ sơ vụ án, một bản lưu tại tổ chức tín dụng hoặc Kho bạc Nhà nước.
1. Biện pháp kê biên tài sản, phong tỏa tài khoản đang áp dụng phải được hủy bỏ khi thuộc một trong các trường hợp:
a) Đình chỉ điều tra, đình chỉ vụ án;
b) Đình chỉ điều tra đối với bị can, đình chỉ vụ án đối với bị can;
c) Bị cáo được Tòa án tuyên không có tội;
d) Bị cáo không bị phạt tiền, tịch thu tài sản và bồi thường thiệt hại.
2. Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát, Tòa án hủy bỏ biện pháp kê biên tài sản, phong tỏa tài khoản khi thấy không còn cần thiết.
Đối với biện pháp kê biên tài sản, phong tỏa tài khoản trong giai đoạn điều tra, truy tố thì việc hủy bỏ hoặc thay thế phải thông báo cho Viện kiểm sát trước khi quyết định.
PREVENTIVE AND COERCIVE MEASURES
Heading I. PREVENTIVE MEASURES
Article 109. Preventive measures
1. Competent procedural authorities and persons within their powers can implement measures of emergency custody, arrest, temporary detainment, detention, bail, surety, residential confinement, exit restriction, in order to preclude crime, to prevent accused persons from evidently obstructing investigations, prosecution, adjudication or from committing other crimes, or to assure the enforcement of sentences.
2. The apprehension of persons refers to emergency custody, arrest of perpetrators of crimes in flagrante or wanted fugitives, capture of suspects and defendants for detention, and arrest of persons for extradition.
Article 110. Emergency custody
1. Emergency custody of a person is permitted in one of the following events:
a) There are substantial evidences that such person is going to commit a horrific or extremely severe felony;
b) The accomplice committing the crime, or the perpetrator of the crime, who was identified by the crime victim or a person at the crime scene, must be obstructed from escape;
c) A person carrying criminal traces or a suspect whose residence, workplace or tools contain criminal traces must be obstructed promptly from escaping or disposing evidences.
2. The following individuals are entitled to issue an order of emergency custody:
a) Head and vice heads of investigation authorities;
b) Heads of independent units at regiment level and equivalent ones, commanding officers of border protection posts; commanders of border protection units at border gates, captains of border protection units in provinces and centrally-affiliated cities, heads of border reconnaissance departments and drug and crime departments of the border protection force, heads of special services against drug and crime of the border protection force; zone commanders of maritime police force, heads of specialized and legal departments of the maritime police force, heads of special service of drug enforcement of the maritime police force; heads of zonal bureaus of fisheries resources surveillances;
c) Commanding pilots and captains of aircrafts and ships leaving airports or sea ports.
3. The order for emergency custody must specify full name and address of the detainee, reason and grounds for detainment according to Section 1 of this Article and other stipulations in Section 2, Article 132 of this Law. The enforcement of a emergency custody order must abide by Section 2, Article 113 of this Law.
4. Upon holding persons in emergency custody or taking in emergency detainees, investigation authorities and units assigned to investigate, within 12 hours, must take statements promptly, and individuals as stated in Point a and Point b, Section 2 of this Article must issue a temporary detainment order, arrest warrant and discharge order on the detainee. The emergency custody order and relevant documents must be delivered promptly to the equivalent Procuracy or competent ones for ratification.
Individuals as per Point c, Section 2 of this Article, after holding persons in emergency custody, must deliver by force detainees and bring emergency custody documents to investigation authorities adjacent to the first airport or sea port where the airplane or ship lands or docks, when returning.
Upon taking in detainees, investigation authorities must take statements promptly within 12 hours, and individuals as per Point a, Section 2 of this Article must issue a temporary detainment order, arrest warrant or release order on the emergency detainee. The emergency custody order and relevant documents must be delivered to the equivalent Procuracy for approval.
The emergency custody order must specify full name and address of the detainee, reason and grounds for detainment according to Section 1 of this Article and Section 2, Article 132 of this Law.
5. A written request for the Procuracy's approval of an emergency custody order is composed of:
a) The letter of request for the Procuracy’s approval of the emergency custody order;
b) The written order for emergency custody, arrest warrant against emergency detainees, temporary detainment order;
c) The written record of emergency custody;
d) The written record of emergency detainee’s deposition;
dd) Evidences, documents and items related to emergency custody.
6. The procuracy must strictly administer the grounds for detainment as per Section 1 of this Article. The procurator, if necessary, shall meet the emergency detainee before approving or denying the order for emergency custody. The written record of the emergency detainee’s deposition, as made by the procurator, must be retained in the case file.
Upon receiving the written request for approval of emergency custody order, the Procuracy must decide to approve or deny such order in 12 hours. If The procuracy denies the emergency custody order, the individual making such order and investigation authority taking in the detainee must immediately discharge the detainee.
Article 111. Arrest of perpetrators of crimes in flagrante delicto
1. Everyone is permitted to arrest and delivery by force a person, who is caught in and immediately after the act of committing a crime and chased, to the nearest police station, Procuracy or People’s committee. The said authorities, when taking in the detainee, must make written record of the incident and delivery by force the detainee or report to competent investigation authorities in prompt manner.
2. Everyone is permitted to disarm the detainee when capturing a person caught in the act of coming a crime.
3. If communal, ward or town police unit or police station detects, arrests and detains a perpetrator of a crime in flagrante, it shall temporarily seize weaponry, retain relevant documents and items, make written record of arrest, take initial statements, protect crime scene as per the laws, deliver by force the detainee or report to competent investigation authorities in prompt manner.
Article 112. Apprehension of wanted persons
1. Everyone is permitted to capture and deliver by force a wanted person to the nearest police station, Procuracy or People’s committee. The said authorities, when taking in the arrestee, must make written record of the incident and deliver by force the arrestee and report to competent authorities in prompt manner.
2. Everyone, when capturing a wanted person, is permitted to disarm such person.
3. If communal, ward or town police unit or police station detects, arrests or takes in, it shall temporarily seize weaponry, retain relevant documents and items, make written record of arrest, take initial statements, protect crime scene as per the laws, deliver by force the arrestee or report to competent investigation authorities in prompt manner.
Article 113. Apprehension of suspects and defendants for detention
1. The following individuals are entitled to order and decide the apprehension of suspects and defendants for detention:
a) Heads and vice heads of investigation authorities. In this event, the arrest warrant must be approved by the equivalent Procuracy prior to apprehension;
b) Head and vice heads of a People’s Procuracy, and head and vice heads of a Military procuracy;
c) Court presidents, Vice court presidents of People’s Courts, and Court presidents and Vice court presidents of Courts-martial; trial panel.
2. The arrest warrant and written approval of the arrest warrant must specify full name and address of the arrestee, reasons and other details as per Point 2, Article 132 of this Law.
Enforcers of an arrest warrant must read out the warrant, explain its content, arrestee's duties and rights, make written record of the arrest, and give the warrant to the arrestee.
The apprehension of a person at his place of residence must be witnessed by a representative of communal, ward or town authorities and other individuals. The apprehension of a person at his place of work or education must be witnessed by a representative of the place of work or education. The apprehension of a person at other places must be witnessed by a representative of communal, ward or town authorities.
3. Apprehension must not occur at night, except for criminals in flagrante or wanted persons.
Article 114. Essential actions upon emergency custody, arrest or intake of arrestees and detainees
1. Upon holding a person in emergency custody, arresting persons or taking in arrestees and detainees, investigation authorities and units assigned to investigate must take statements promptly and, within 12 hours, make decisions on temporary detainment or discharge of the arrestee.
2. Investigation authorities, after taking in and acquiring statements from wanted arrestees, must inform the authority issuing the wanted notice for the transfer of the arrestee. After taking in the arrestee, the authority issuing the wanted notice must promptly issue a decision on terminating the wanted notice.
If the authority issuing the wanted notice fails to attain the arrestee promptly, the authority taking in the arrestee, after taking statements, shall issue a decision on temporary detainment and inform the former. If the authority issuing the wanted notice still does not acquire the arrestee upon the end of the temporary detainment, the latter shall extend the time of detainment and submit the written extension of the time of detainment and relevant documents to the equivalent Procuracy for approval.
If failing to acquire the arrestee promptly, the authority issuing the wanted notice and authorized for detention must issue a temporary detention order approved by the equivalent Procuracy to the investigation authority taking in the arrestee. Upon receiving the detention order, the investigation authority taking in the arrestee must delivery by force such arrestee to the nearest detention center in prompt manner.
3. If several wanted notices are issued against an arrestee, the authority taking in the arrestee transfers such arrestee to the nearest authority that issued a wanted notice.
Article 115. Written records of emergency custody and arrest
1. Enforcers of detainment orders or arrest warrants must execute all matters in writing.
The written record must specify time, date and location of detainment or arrest and where the record is made. It must indicate actions, circumstances during the enforcement of the detainment order or arrest warrant, documents and items seized, health conditions and opinions or complaints of detainees and arrestees and other details as per Article 133 of this Law.
The record shall be read out to the detainee or arrestee and the witnesses. The detainee, arrestee, enforcers of the detainment order or arrest warrant and witnesses must affix signatures onto the record. If a person as stated above has different opinions or disagrees with the record, he is permitted to enter such opinions or disagreement into the record and affix signature below.
The temporary seizure of documents and items from detainees and arrestees must abide by this Law.
2. A written record shall be made upon the transfer of the detainee or arrestee.
Apart from details as defined in Section 1 of this Article, the written record must elaborate the transfer of the deposition record, documents and items acquired, health condition of detainees and arrestees and facts occurring upon the transfer.
Article 116. Notice of emergency custody and arrest
The individual issuing the detainment order or arrest warrant, after apprehending a person, shall inform his family, workplace, educational facility or local authorities in the commune, ward or town where he resides.
Investigation authorities, in 24 hours after taking in detainees and arrestees, must inform their family members, workplace, educational facility, local authorities in the commune, ward or town where he resides. If detainees and arrestees are foreigners, Vietnamese diplomatic authorities must be informed to deliver notices to diplomatic missions of countries whose citizens are detained or arrested.
If such notice obstructs the pursuit of suspects or investigative activities, investigation authorities taking in detainees and arrestees shall release notices after such obstructions suspend to exist.
Article 117. Temporary detainment
1. Temporary detainment may apply to persons held in emergency custody or arrested against crimes in flagrante, malefactors confessing or surrendering or persons arrested as per wanted notices.
2. The individuals authorized to issue detainment orders as per Section 2 of Article 110 of this Law are entitled to decide temporary detainment.
A decision on temporary detainment must specify full name and address of the person on temporary detainment, reason, time, starting and final date of temporary detainment and details as per Point 2, Article 132 of this Law. The decision on temporary detainment must be given to the person on temporary detainment.
3. Enforcers of decisions on temporary detainment must inform persons on temporary detainment and explain their duties and rights as per Article 59 of this Law.
4. The individual issuing the decision on temporary detainment, in 12 hours upon making such decision, must send the decision and supporting documents to the equivalent Procuracy or a competent Procuracy. If the temporary detainment is found unjustified or unnecessary, the Procuracy issues a decision on annulling the decision on temporary detainment. The individual issuing the decision on temporary detainment must immediately discharge the person on temporary detainment.
Article 118. Time spent in temporary detainment
1. The time limit for temporary detainment is 03 days after investigation authorities and units assigned to investigate take in or deliver by force detainees and arrestees to their units, or upon investigation authorities’ issuance of temporary detainment decisions against malefactors confessing or surrendering.
2. The individual deciding temporary detainment, if necessary, can extend the time limit for temporary detainment for at most 03 more days. The individual deciding temporary detainment, in special events, can give second extension of the time limit for temporary detainment for at most 03 more days.
Extension of temporary detainment must be approved by the equivalent Procuracy or a competent Procuracy. The procuracy, in 12 hours upon receiving a written request for temporary detainment extension, must approve or deny such request.
3. If grounds for prosecution do not suffice during the period of temporary detainment, investigation authorities and units assigned must promptly discharge the detainees on temporary detainment. Otherwise, the Procuracy, which has extended temporary detainment, shall discharge such detainees in prompt manner.
4. The time spent in detainment shall be subtracted from the time spent in detention. One day spent in detainment gives one day’s credit toward the time passed in detention.
1. Detention may apply to suspects and defendants perpetrating a horrific or extremely severe felony.
2. Detention may apply to suspects or defendants committing a felony or misdemeanor punishable with incarceration for more than 02 years as per the Criminal Code if grounds show that:
a) Such persons commit crimes despite of existing preventive measures against them;
b) No definite place of residence is known or a defendant's identity is unidentified;
c) Such persons have absconded and have been arrested as per wanted notices or are evidently going to vanish;
d) Such persons continue criminal acts or are evidently going to continue crimes;
d) Such persons commit acts of bribing, coercing or inciting other individuals to give false statements or documents, destroying or forging case evidences, documents and item, shifting property related to the case away, threatening, repressing or avenging witness testifiers, crime victims, denouncers and their kin.
3. Detention may apply to suspects or defendants committing a misdemeanor punishable with maximum 02-year imprisonment as per the Criminal Code if they continue criminal acts or are fugitives arrested as per wanted notices.
4. If suspects or defendants have clear information of residence and identity and are gestating, raising a child less than 36 months of age, suffering from senility or serious diseases, detention shall be replaced by other preventive measures, except that:
a) They abscond and get arrested as per wanted notices;
b) They continue criminal acts;
d) They commit acts of bribing, coercing or inciting other individuals to give false statements or documents, destroying or forging case evidences, documents and item, shifting property related to the case away, threatening, repressing or avenging witness testifiers, crime victims, denouncers or their kin.
d) Suspects or defendants breach national security and detention evidently prevents them from transgressing national security.
5. Authorized individuals as defined in Section 1, Article 113 of this Law are entitled to issue orders and decisions on detention. Detention orders made by individuals as defined in Point a, Section 1, Article 113 of this Law must be approved by the equivalent Procuracy prior to the enforcement of such orders. The procuracy, in 03 days upon receiving a detention order, written request for approval and relevant documents, must approve or deny such request. The procuracy must return documents to investigation authorities upon the former’s completion of the ratification process.
6. Investigation authorities must inspect identity papers of persons in detention and inform their family members, workplace, educational facility or local authorities in the commune, ward or town where they reside.
Article 120. Attention to kindred and preservation of property for persons in temporary detainment or detention
1. If persons on temporary detainment or in detention live with disabled, senile or mentally ill individuals left unattended, the authorities deciding temporary detainment or detention shall assign other relatives to provide them with care. If no relative exists, the authorities deciding temporary detainment or detention shall put them into care by local authorities in the commune, ward or town where they reside. The care of children of persons on temporary detainment or in detention shall comply with the Law on enforcement of temporary detainment and detention.
2. If persons in temporary detainment or detention own houses or property left unattended, the authorities deciding temporary detainment or detention shall implement methods of preservation.
3. The authorities deciding temporary detainment or detention shall give persons on temporary detainment or in detention a notice of the attention to their kindred and property. Such notice shall be executed in writing and stored in case files.
1. Surety is a preventive measure in lieu of detention. Investigation authorities, procuracies and Courts shall consider the nature and severity of acts against the society and suspects’ or defendants’ personal records and decide to approve or refuse bail.
2. Organizations may bail suspects or defendants, who are their employees. An organization undertaking bail shall present a written promise that bears the signature of its head.
Individuals who are at least 18 years of age, have good records, abide strictly by the laws, gain stable incomes and are capable for overseeing persons on bail can undertake bail for suspects or defendants who are their kin. In this event, bail must be undertaken by at least 02 individuals. An individual undertaking bail must present a written promise endorsed by his workplace or educational facility or local authorities in the commune, ward or town where he resides.
The written promise from organizations or individuals undertaking bail must guarantee to prevent suspects or defendants from violating duties as prescribed in Section 3 of this Article. Organizations and individuals undertaking bail shall be informed of case facts in connection with their undertaking of bail.
3. Suspects and defendants on bail must guarantee their execution of these duties in writing:
a) Appear as per a subpoena, unless force majeure or objective obstacles occur;
b) Not to abscond or continue criminal acts;
d) Not to commit acts of bribing, coercing or inciting other individuals to give false statements or documents, destroying or forging case evidences, documents and item, shifting property related to the case away, threatening, repressing or avenging witness testifiers, crime victims, denouncers and their kin.
If suspects and defendants violate duties guaranteed in this Section, they shall be put in detention.
4. Authorized individuals as defined in Section 1, Article 113 of this Law, and Presiding judges are entitled to make decisions on bail. The decisions made by individuals as defined in Point a, Section 1, Article 113 of this Law shall be ratified by the equivalent Procuracy prior to the enforcement of such decisions.
5. The length of bail time shall not exceed the time of investigation, prosecution or adjudication as per this Law. Bail time for persons sentenced to imprisonment shall not exceed the time from conviction to enforcement of incarceration sentence.
6. Organizations and individuals undertaking bail but failing to make suspects or defendants conform to duties guaranteed shall incur fines subject to the nature and severity of violations as per the laws.
1. Surety is a preventive measure in lieu of detention. Investigation authorities, procuracies and Courts shall consider the nature and severity of acts against the society and suspects’ or defendants’ personal records and decide to allow them or their kin to undertake surety.
2. Suspects and defendants on surety must guarantee their execution of these duties in writing:
a) Appear as per a subpoena, unless force majeure or objective obstacles occur;
b) Not to abscond or continue criminal acts;
d) Not to commit acts of bribing, coercing or inciting other individuals to give false statements or documents, destroying or forging case evidences, documents and item, shifting property related to the case away, threatening, repressing or avenging witness testifiers, crime victims, denouncers and their kin.
If suspects and defendants violate duties guaranteed in this Section, they shall be put in detention and the amount of money as surety shall be confiscated into the state budget.
3. Authorized individuals as defined in Section 1, Article 113 of this Law, and Presiding judges are entitled to make decisions on surety. The decisions made by individuals as defined in Point a, Section 1, Article 113 of this Law shall be ratified by the equivalent Procuracy prior to the enforcement of such decisions.
4. The length of surety time shall not exceed the time of investigation, prosecution or adjudication as per this Law. Surety time for persons sentenced to imprisonment shall not exceed the time from conviction to enforcement of incarceration sentence. The procuracy or Court is liable for returning the money as surety to suspects and defendants abiding by all duties guaranteed.
5. Kindred of suspects and defendants permitted by investigation authorities, procuracies or Courts to undertake surety must engage in a written promise to restrain suspects and defendants from violating duties as per Section 2 of this Article. If violations occur, the surety money shall be confiscated into the state budget. Such individuals, upon making written promises, shall be informed of case facts related to suspects or defendants.
6. Minister of Public Security leads and cooperates with Head of Supreme People’s Procuracy, Court president and Minister of Defense to regulates details of sequence, formalities, level of surety money, impoundment, return, confiscation of surety money into the state budget.
Article 123. Residential confinement
1. Residential confinement is a preventive measure that may apply to suspects and defendants having definite place of residence and records assuring their presence as per subpoena by investigation authorities, procuracies or Courts.
2. Suspects and defendants confined to a specific place of residence must guarantee their execution of these duties in writing:
a) Not to be absent from the specified place of resident without the permission by the authority issuing residential confinement orders;
b) Be present as per a subpoena, unless force majeure or objective obstacles occur;
b) Not to abscond or continue criminal acts;
d) Not to commit acts of bribing, coercing or inciting other individuals to give false statements or documents, destroying or forging case evidences, documents and item, shifting property related to the case away, threatening, repressing or avenging witness testifiers, crime victims, denouncers and their kin.
If suspects and defendants violate duties guaranteed in this Section, they shall be put in detention.
3. Authorized individuals as defined in Section 1, Article 113 of this Law, Presiding judges and commanding officers of border protection posts are entitled to issue residential confinement orders.
4. The length of time of residential confinement shall not exceed the time of investigation, prosecution or adjudication as per this Law. The length of time of residential confinement against persons sentenced to imprisonment shall not exceed the time from conviction to enforcement of incarceration sentence.
5. The individuals issuing residential confinement orders must inform local authorities in the commune, ward or town where suspects or defendants reside, or military units that manage them of the enforcement of the measure. Moreover, suspects and defendants shall be transferred to such local authorities or military units to oversee and supervise them.
If suspects and defendants ought to temporarily leave the specified place of residence due to force majeure or objective obstacles, they must obtain permission from local authorities in the commune, ward and town where they reside, or military units that manage them. Permission must also be granted by individuals issuing residential confinement orders.
6. If suspects and defendants violate duties guaranteed, local authorities near their place of residence or military units managing them must report to the authority issuing residential confinement orders for intra vires measures.
1. Exit restriction may apply to the following persons when there are evident grounds that their exit from the country denotes evasion:
a) Persons denounced or facing requisitions for charges are suspected of crimes according to sufficient grounds and must be detained from absconding or destroying evidences
b) Suspects and defendants.
2. Authorized individuals as defined in Section 1, Article 113 of this Law, and Presiding judges are entitled to make decisions on exit restriction. Decisions on exit restriction made by individuals as defined in Point a, Section 1, Article 113 of this Law shall be ratified by the equivalent Procuracy prior to the enforcement of such decisions.
3. The length of exit restriction time must not exceed the time limit for processing of criminal information, pressing of charges, investigation, prosecution and adjudication as per this Law. Exit restriction time against persons sentenced to imprisonment shall not exceed the time from conviction to enforcement of custodial sentence.
Article 125. Termination or alteration of preventive measures
1. Every preventive measure in effect must be terminated in one of the following events:
a) Decision not to institute criminal proceedings;
b) Terminate investigation and dismiss lawsuit;
b) Terminate investigation and lawsuit against suspects;
d) The Court declares a defendant not guilty, exempt from criminal liability, penalty or custodial sentence but imposes a suspended sentence or warning penalty, fine, non-custodial rehabilitation.
2. Investigation authorities, procuracies, and Courts shall terminate or replace preventive measures, if deemed superfluous, with other preventive measures.
The procuracy decides to terminate or replace preventive measures that it has approved during the stage of investigation. The authority requesting approval of a preventive measure excluding temporary detainment sanctioned by The procuracy, in 10 days prior to its loss of effect, must inform The procuracy of such expiration to have it terminated or replaced.
Article 126. Coercive measures
Competent procedural authorities and persons can implement measures of coercive delivery, forced escort, property distrainment or freezing of accounts, in order to maintain intra vires activities of charge filing, investigation, prosecution, adjudication, sentence enforcement.
Article 127. Coercive delivery and forced escort
1. Coercive delivery may apply to persons held in emergency custody or facing charges.
2. Forced escort may apply to:
a) Witness testifiers absent despite of subpoenas not due to force majeure or objective obstacle;
b) Crime victims, not due to force majeure or objective obstacles, refusing expert examination postulated by competent procedural authorities;
c) Persons facing denunciation or requisitions for charges and, through sufficient evidences, found involved in criminal acts leading to charges, but resisting subpoena not because of force majeure or objective obstacle.
3. Investigators, heads of units assigned to investigate, procurators, Presiding judges, and trial panel are entitled to make decisions on coercive delivery and forced escort.
4. A decision on coercive delivery or forced escort must specify full name, date of birth, residential place of the person delivered or escorted by force; time and location for the appearance of such person and other details as stated in Section 2, Article 132 of this Law.
5. Enforcers of decisions on coercive delivery or forced escort shall read and explain such decisions and execute written records of coercive delivery or forced escort as per Article 133 of this Law.
Competent people’s police force and people’s military force shall be responsible for enforcing the decisions on coercive delivery and forced escort.
6. The coercive delivery or forced escort of people must not commence at night. Senile or seriously ill persons with medical facilities’ affirmation shall not be delivered and escorted by force.
Article 128. Distrainment of property
1. Distrainment of property only applies to suspects and defendants whose offences are punishable by mulct or confiscation of property as per the Criminal Code, or applies to guarantee compensations over damage.
2. Authorized individuals as defined in Section 1, Article 113 of this Law, and Presiding judges are entitled to make decisions on distrainment of property. Such decisions made by individuals as defined in Point a, Section 1, Article 113 of this Law shall be ratified by the equivalent Procuracy prior to the enforcement of decisions.
3. Only parts of property proportionate to probable degree of fine, seizure or compensation for damage shall be distrained. The property distrained shall be preserved by owners or their kin or legitimate managers. Persons, if consuming, transferring, swapping, concealing or destroying distrained property assigned to them, shall incur criminal liabilities as per the Criminal Code.
4. Distrainment of property must be done in the presence of:
a) Suspects or defendants or their representatives or family members at least 18 years of age;
b) Representatives of local authorities in the commune, ward or town where distrained property are located;
c) Witnesses.
Individuals distraining property shall execute written records, specify names and conditions of each property distrained. Such written records shall be made according to Article 178 of this Law, read out to those present and bear their signatures. Opinions and complaints by persons stated in Point a of this Section against distrainment shall be entered into written records and undersigned by such persons and individuals distraining property.
A record of distrainment shall be executed in four originals. One is given to persons stated in Point a of this Section immediately after distrainment completes. One is given to the local authority at the commune, ward or town where distrained property are located. One is delivered to the equivalent Procuracy. One is stored in the case file.
Article 129. Freezing of accounts
1. Account freeze only applies to suspects and defendants whose offences are punishable by mulct or confiscation of property as per the Criminal Code, or applies to guarantee compensations over damage upon the detection of such persons’ accounts in a credit institution or state treasury. Account freeze also applies to other people’s accounts evidently found to hold amounts involved in criminal acts of accused persons.
2. Authorized individuals as defined in Section 1, Article 113 of this Law, and Presiding judges are entitled to make decisions on account freeze. Such decisions made by individuals as defined in Point a, Section 1, Article 113 of this Law shall be ratified by the equivalent Procuracy prior to the enforcement of decisions.
3. Only amounts proportionate to probable degree of fine, seizure or compensation for damage shall be frozen. Persons assigned to freeze and manage accounts but defreezing such accounts shall incur criminal liabilities as per the Criminal Code.
4. Competent presiding authorities, when freezing accounts, must give written decisions on account freeze to the credit institution or state treasury managing the accounts of accused persons or other people’s accounts involved in criminal acts of persons facing charges. The delivery of the account freeze order must be executed in writing according to Article 178 of this Law.
The credit institution or state treasury managing accounts of arrestees, detainees, suspects, defendants or other people's accounts involved in criminal acts of arrestees, detainees or defendants, upon receiving the order of account freeze, shall immediately freeze such accounts and execute written records.
A written record of account freeze shall be executed in five originals. One is given to the person facing charges. One is given to other people involved in the accused person. One is given the equivalent Procuracy. One is stored in the case file. One is retained by the credit institution or state treasury.
Article 130. Termination of property distrainment and account freeze
1. Property distrainment and account freeze in force must be terminated in one of the following events:
a) Suspension of investigation or lawsuit;
b) Suspension of investigation or lawsuit against suspects;
c) The Court declares defendants not guilty;
d) Suspects are not penalized to incur fine, property distrainment or compensation for damage.
2. Investigation authorities, procuracies and Courts terminate property distrainment and account freeze deemed unnecessary.
The procuracy must be informed of the termination or replacement of measures for property distrainment or account freeze during the stage of investigation and prosecution prior to the issuance of decisions.
Tình trạng hiệu lực: Còn hiệu lực