TOP 30 mẫu Bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc (2024) SIÊU HAY

Bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc lớp 7 Chân trời sáng tạo gồm dàn ý và các bài văn mẫu hay nhất, chọn lọc giúp học sinh viết bài tập làm văn lớp 7 hay hơn.

1 1,352 19/10/2024


Bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc - Ngữ văn 7

Dàn ý Bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc

a. Mở bài

  • Giới thiệu đối tượng biểu cảm

  • Biểu đạt cảm xúc chung về đối tượng biểu cảm

b. Thân bài: Biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ cụ thể một cách sâu sắc về đối tượng biểu cảm:

  • Đối với bài văn biểu cảm về con người: cần biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ về đặc điểm, tính cách, kỉ niệm gắn với người đó

  • Đối với bài văn biểu cảm về sự việc: có thể biểu lộ cảm xúc theo trình tự diễn biến của sự việc

c. Kết bài:

  • Khẳng định lại tình cảm, cảm xúc về đối tượng

  • Rút ra điều đáng nhớ đối với bản thân

I. Biểu cảm về mẹTop 24 Bài văn cảm nghĩ về mẹ của em (lớp 7) hay nhất - AllTop.vn

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 1)

Mẹ là thiên thần tuyệt vời nhất của riêng em. Chính mẹ đã cho em một tổ ấm diệu kì, yêu thương và chăm sóc em mỗi ngày.

Mẹ của em là thợ làm bánh ngọt của cửa hàng bánh sinh nhật ở trên phố. Hằng ngày, mẹ đi làm từ khá sớm, để chuẩn bị bánh theo đơn đặt từ trước. Buổi chiều mẹ sẽ trở về nhà vào giữa buổi, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải ở lại đến tối vì những đơn đặt gấp.

Về nhà, mẹ bận bịu với bao nhiêu là công việc không tên. Nào là dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ… Mẹ cứ thế tất bật đến lúc em học bài xong mới được ngả lưng. Dù vậy, mẹ chẳng bao giờ than vãn cả. Mẹ cứ như một mặt trời nhỏ, luôn mỉm cười dịu dàng và lan tỏa ánh sáng ấm áp cho mọi người. Đi học cả ngày, về đến nhà, có mẹ đón ở cửa, sà vào vòng tay của mẹ, em cảm thấy mình như được sạc đầy pin. Vùi vào lòng mẹ, cảm nhận từng cái vỗ về, từng lần xoa đầu của mẹ. Chao ôi, sao mà hạnh phúc đến thế nhỉ! Có mẹ ở bên, em như có một nguồn động lực mạnh mẽ để có thể làm tất cả mọi thứ. Mẹ như tấm khiên vững chắc, ngăn cản mọi khó khăn bất lực, để em được tự tin thực hiện những ước mơ hoài bão của mình.

Thật tuyệt vời biết bao khi ở bên cạnh em có mẹ. Em yêu mẹ của em vô cùng.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 2)

Mẹ đối với em, chính là hiện thân của những gì tuyệt vời và ấm áp nhất. Thật tự hào biết bao khi em được là con của mẹ.

Mẹ của em là một người phụ nữ nông thôn bình thường như bao người phụ nữ khác. Với ngoại hình mộc mạc, giản dị. Mẹ có vóc người hơi đậm, bởi đã trải qua hai lần mang nặng đẻ đau. Nước da mẹ hơi ngăm sau bao ngày vất vả với đồng áng, vườn tược. Khuôn mặt mẹ hằn những nếp nhăn ở khóe mắt ở trán mỗi khi cười. Nhưng nó chẳng thể che lấp đi vẻ đẹp của mẹ, một vẻ đẹp chân chất, dịu dàng. Đôi bàn tay mẹ rất ấm áp. Nó không mềm mại, mà thô ráp nhưng chẳng sao cả. Em vẫn hạnh phúc vô cùng khi được bàn tay ấy xoa đầu và nắm tay. Chính bàn tay ấy đã chăm sóc, nuôi em khôn lớn từng ngày, nên em yêu bàn tay mẹ lắm.

Mỗi khi ở cạnh mẹ, em cảm giác như được tắm mình trong biển nắng. Vừa ấm áp, vừa dễ chịu lại bình yên đến lạ kì. Mẹ chính là bờ bến cho em neo đậu, rời xa mọi bão giông ngoài biển khơi. Khi mẹ buồn, em cảm thấy mình cũng nghẹn ngào, khi mẹ vui, em cũng vui vẻ, phấn khởi cùng.

Em yêu mẹ của em lắm. Mỗi ngày, em luôn mong chờ đến lúc được về nhà với mẹ, được mẹ dịu dàng hỏi han, quan tâm. Thật chẳng còn gì tuyệt vời hơn những khoảnh khắc diệu kì ấy.

Dàn ý, bài văn cảm nghĩ về mẹ (biểu cảm) Lớp 7 rất hay

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 3)

Mẹ chính là điểm tựa lớn lao nhất để giúp con người có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Trong gia đình, người tôi yêu thương nhất cungx chính là mẹ.

Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi. Mẹ có một khuôn mặt hình trái xoan. Làn da đã điểm những nốt tàn nhang. Nước da không còn trắng hồng như trước đây. Mẹ không cao lắm. Dáng người khá đầy đặn. Đôi bàn tay đã chai sần vì những ngày tháng làm việc vất vả. Mẹ tôi là một bác sĩ. Công việc thường ngày của mẹ vô cùng bận rộn. Nhưng mẹ vẫn dành thời gian về nhà để nấu cơm cho cả gia đình. Đối với mẹ, bữa tối chính là lúc cả gia đình sum họp sau một ngày làm việc hay học tập vất vả. Bởi vậy mà bữa cơm luôn được mẹ chăm chút.

Nhớ lại khi còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo lắng. Đó có thể là những khi tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Đó có thể là khi tôi mải chơi cùng các bạn mà về nhà muộn. Đó có thể là khi tôi không chịu học bài nên bị điểm kém. Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo.

Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi. Tôi không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. Người đi xe máy nhanh chóng hỏi han và gọi điện cho mẹ đến.

Nhìn khuôn mặt lo âu của mẹ lúc đó, tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi liền ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. Mẹ chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói: “Không sao đâu con!”. Qua kỉ niệm lần đó, tôi đã hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình. Từ đó, tôi cố gắng học tập chăm chỉ, giúp đỡ mẹ những công việc nhà.

Tình mẹ bao la, rộng lớn như biển cả. Chính nhờ có mẹ mà những đứa con thêm trưởng thành hơn. Tôi tự hào khi có mẹ ở bên, và mong rằng mẹ sẽ luôn mạnh khỏe để tiếp tục là điểm tựa vững chắc cho tôi.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 4)

Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài, mẹ thức đủ năm canh.

Câu thơ trên đã chạm tới một vùng chân lý: Đối với những người mẹ, việc hi sinh vì con cái luôn giống như một điều hiển nhiên. Thứ tình cảm đó thiêng liêng và vô giá, không gì có thể so sánh được.

Mẹ em cũng vậy. Từ khi đến với thế giới này, em luôn có mẹ ở bên, lớn lên trong tình yêu đong đầy của mẹ. Vì yêu thương em, mẹ trở thành một siêu nhân có thể làm được mọi thứ. Mẹ trở nên dũng cảm và kiên cường, không sợ bóng tối, không biết mệt mỏi. Mẹ làm tất cả chỉ để cho em có một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy.

Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, một độ tuổi không còn trẻ nữa. Và những vất vả mà thời gian hằn in lên khuôn mặt mẹ lại càng rõ nét. Thế nhưng, em vẫn thấy mẹ đẹp lắm. Đẹp dịu hiền như vầng trăng trên cao kia. Mỗi ngày có mẹ ở bên là một ngày tuyệt vời. Mỗi sáng được mẹ đánh thức dậy, mỗi tối được ngồi ăn cơm, trò chuyện cùng mẹ, và mỗi đêm khuya, được chìm vào giấc ngủ trong cái hôn má nhẹ nhàng. Những khi mệt mỏi, chỉ cần được nhìn thấy mẹ, được nghe giọng nói ấm áp của mẹ là mọi áp lực tự nhiên bay đi hết cả.

Vì còn nhỏ, nên em chưa thể giúp được mẹ nhiều. Nhưng mỗi ngày, em vẫn luôn cố gắng làm hết sức mình, giúp mẹ từ những điều nhỏ nhất. Để mong sao mẹ mãi luôn mạnh khỏe ở bên cạnh em.

Biểu cảm về người thân – Bài tập văn lớp 7 hay nhất - Edison Schools

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 5)

Trên cao bao la, là mặt trời vĩ đại của tất cả mọi người. Còn mẹ chính là mặt trời sáng rỡ của riêng em. Người mẹ mà em vẫn được yêu thương mỗi ngày ấy, chính là người quan trọng nhất đối với em.

Mẹ của em năm nay đã gần bốn mươi tuổi, hiện đang là giáo viên mầm non của trường tư thục gần nhà. Tuy có vẻ bề ngoài mảnh mai, nhỏ bé, nhưng mẹ của em vẫn rất khỏe mạnh. Ở trường, mẹ có thể vừa bế học sinh, vừa làm những việc khác. Vì làm việc ở trong nhà, nên mẹ có một nước da trắng hồng, xinh xắn. Mái tóc mẹ dài đến ngang lưng, được nhuộm màu nâu nhạt, thường sẽ được buộc gọn bởi một sợi dây nhỏ. Những hôm có dịp đi chơi thì mẹ mới xõa tóc ra. Điều khiến người ta ấn tượng nhất ở mẹ, chính là khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen lay láy. Mỗi khi cười, thì mẹ sẽ có một chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ ở bên trái. Nhờ vậy, ai cũng khen mẹ dễ thương và trẻ lâu.

Hằng ngày, mẹ luôn phải đến trường mẫu giáo từ sớm, và tối mới về nhà. Dù vậy, mẹ vẫn cố gắng dành nhiều nhất có thể thời gian để ở cạnh, chăm sóc em. Điều đó thể hiện qua những bát mì ấm nóng mỗi sáng. Những bộ đồng phục được là thẳng cạnh bàn học. Những món quà nhỏ và dịp đặc biệt. Hơn hết, mỗi khi em có chuyện vui hay buồn, mẹ đều sẽ ngay lập tức nhận ra, và đến bên cạnh chia sẻ cùng em. Mẹ thường bảo, đó là giác quan của một người mẹ, chẳng cần con nói ra, mẹ cũng có thể cảm nhận được.

Sau bao tháng năm được sống trong tình thương của em, nay em đã lớn khôn. Vì vậy, em luôn muốn được đỡ đần cho mẹ, từ những việc nhỏ nhất. Để mẹ sau những giờ làm việc vất vả, có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi và vui chơi cùng gia đình. Tất cả những cố gắng ấy, chính xuất phát từ tình yêu thương đậm sâu mà em dành cho mẹ kính yêu của mình.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 6)

Hôm nay ở lớp, cô giáo kể cho chúng em nghe rất nhiều mẩu chuyện ngắn về những người mẹ ở trên thế giới. Nghe cô kể, em nhận ra rằng, dù ở bất kì đâu trên thế giới này, dù ở giai cấp nào, thì mẹ vẫn luôn là người yêu thương con nhất, sẵn sàng hi sinh tất cả vì con.

Mẹ em là công nhân may ở nhà máy may của xã. Hằng ngày mẹ đi làm từ sáng, đến chiều mới về. Vì sợ em không ăn uống đầy đủ, mà mẹ luôn dậy từ sớm, nấu cơm cho em ăn trong cả ngày. Buổi tối, về đến nhà, mẹ lại tất bật với những việc dọn dẹp, giặt giũ. Hôm nào cũng mãi đến khuya mới đi ngủ. Nhìn những quầng thâm dưới khóe mắt mẹ, em hiểu được sự mệt mỏi, vất vả mà mẹ đang chịu đựng. Dù thế, mẹ chẳng khi nào để cho bản thân nghỉ ngơi cả. Mẹ cứ luôn cần mẫn làm việc, như chú ong chăm chỉ xây đắp cho mái ấm.

Mẹ luôn quên đi bản thân mình, dành tất cả sự quan tâm, ưu tiên cho em. Mẹ mua cho em những chiếc váy mới, những chiếc nơ thật xinh, cho em ăn những chiếc bánh ngon lành, những bữa thịt nướng cùng bè bạn… CÒn mẹ, vẫn bộ áo quần cũ sờn chỉ ấy, vẫn những bữa cơm đạm bạc. Mẹ bảo mẹ thích ăn rau, mẹ không thích đi chơi. Nhưng em biết là mẹ đang nói dối. Chỉ là mẹ muốn nhường hết cho em mà thôi.

Ôi, tình mẹ bao la đến vô bờ bến. Suốt đời mẹ tần tảo hi sinh vì con cái mà chẳng đòi hỏi gì. Mẹ lúc nào cũng chỉ mong con mình được vui vẻ, được sung sướng là đã mãn nguyện rồi. Chính vì tình cảm nồng ấm vô tư ấy, đã khiến cho những người con cũng vì vậy mà tự nhiên quyến luyến, yêu thương mẹ hết lòng.

Đối với em, mẹ là người quan trọng nhất. Mỗi ngày em luôn cầu mong mẹ có thật nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ và yêu đời. Và để góp phần đưa ước mong đó thành sự thật, em đã học tập chăm chỉ, vâng lời thầy cô, bố mẹ. Em cũng cố gắng giúp mẹ tất cả những công việc nhà mình có thể làm. Tất cả chỉ vì một khát vọng duy nhất, để mẹ luôn luôn hạnh phúc ở cạnh bên.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 7)

Trên trời có hàng ngàn hàng vạn vì sao sáng, nhưng cũng không sánh bằng tình yêu thương, hi sinh của mẹ dành cho em.

Mẹ em là một người phụ nữ nội trợ. Hằng ngày, công việc chính của mẹ là chăm sóc cho chồng, cho con. Nghe thì rất đơn giản, nhẹ nhàng. Thế nhưng không phải như vậy, ngày nào mẹ cũng vất vả, tất bật từ sáng sớm đến tối mịt với rất nhiều những công việc không tên. Từ dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu cơm, đi chợ… đến đưa đón em đến trường, chăm sóc cho em. Rồi còn cả chăm lo cho vườn rau ở sau nhà. Vì là những việc không tên nên mẹ chẳng bao giờ được nghỉ. Cả ngày lễ tết mẹ cũng phải làm việc. Ngày bé, em ngây ngô mà nghĩ rằng, mẹ là siêu nhân, nên mẹ chẳng biết mệt, mẹ cũng chẳng biết sợ là gì. Nhưng lớn lên chút nữa, em hiểu rằng, mẹ không phải là siêu nhân, mẹ chỉ là mẹ mà thôi. Nhưng vì là mẹ, nên có thể vượt qua mọi nỗi sợ, mọi mệt mỏi để đứng dậy, chống lên cả mảng trời hồng tuổi thơ cho em.

Vì vậy, em luôn cố gắng để trở thành một đứa con mà mẹ có thể tự hào. Ở trường em luôn nghe lời thầy cô, học hành chăm chỉ. Ở nhà, em thường giúp mẹ làm việc nhà như gấp áo quần, quét nhà, rửa bát… Em dành thời gian để ngồi cùng mẹ, dù chỉ là xem mẹ làm việc, cùng mẹ tâm sự, tỉ tê những chuyện ở trường. Những lúc như thế, mẹ thường bảo em rằng hãy vào nhà nghỉ đi, đừng ngồi ngoài vườn với mẹ mãi mà bẩn. Nhưng em không nghe, vì em biết rằng mẹ đang rất vui khi có em ngồi cạnh và sẻ chia.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mái tóc của mẹ đã dần lấm tấm bạc. Khóe mắt mẹ đã mờ mờ vết chân chim. Vậy nên, em sẽ phải cố gắng hơn nữa, thật ngoan hơn nữa để mẹ luôn được cười vui hạnh phúc, để mẹ có thể ở thật lâu, thật lâu bên cạnh mình.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 8)

Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.

Những câu thơ trên đã nói lên được tình yêu thương và hi sinh vô bờ bến của những người mẹ. Dù cho người đó bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, tình cách như thế nào. Thì khi đã là một người mẹ, người đó sẽ mãi luôn là một người mẹ thương yêu con vô điều kiện. Mẹ của em cũng là một người phụ nữ như thế.

Mẹ em là một người phụ nữ miền Tây chân chất, thật thà. Do gia đình nghèo khó, nên từ bé mẹ đã phải làm việc vất vả. Đôi bàn tay mẹ thô ráp, làn da mẹ nâu sạm đi vì nắng và gió. Những khổ cực, vất vả hằn lên đôi mắt mẹ. Em thường nghe trong tiếng bà bỏm bẻm nhai trầu, cái tặc lưỡi, tiếc rẻ: Con này, số nó khổ… Quanh năm, mẹ chẳng có lúc nào ngơi nhàn. Làm ruộng, làm vườn, mò cua bắt ốc, rồi chăn nuôi một đàn lợn nái ở sau nhà. Lại cả dọn dẹp, chăm sóc cho gia đình với hai đứa con thơ nữa.

Vất vả là thế, nhưng mẹ chẳng bao giờ than thở hay buồn chán cả. Mẹ thường bảo: Mẹ đã sướng hơn bao người rồi, vì mẹ có một gia đình hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ấy do chính mẹ em xây dựng nên bằng tình yêu thương. Tình yêu thương ấy em cảm nhận rõ ràng qua từng cử chỉ, hành động, dù mẹ không bao giờ nói những lời ngọt ngào như trên phim. Em cảm nhận được tình thương của mẹ qua chiếc áo trắng sạch sẽ, thơm mùi nắng mới. Qua hộp cơm ngon lành, gọn gàng trong túi. Qua những cái vuốt ve nhẹ nhàng, nâng niu của mẹ khi buộc tóc cho em. Và qua cả những ánh mắt, những nụ cười hiền từ. Ánh mặt mẹ khi nhìn em ngọt ấm như những giọt mật ong vậy. Nó khiến em cảm thấy hạnh phúc vì được yêu thương.

Ấy thế nên, chẳng có gì lạ, khi em yêu quý mẹ đến như thế. Em yêu những món ăn bình đạm mẹ nấu, yêu những lời nhắc nhở dài dòng của mẹ, yêu chiếc áo hoa nhiều màu mẹ thường mặc khi ra chợ, yêu nụ cười hằn đầy những vết chân chim. Mỗi ngày, em luôn cố gắng để mẹ được vui, được hạnh phúc. Để một ngày, bà không còn tặc lưỡi những câu vu vơ rằng số nó khổ nữa. Bắt đầu từ những hành động nhỏ như giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, gấp áo quần, tâm sự cùng mẹ… Và rồi, chắc chắn một ngày không xa, em sẽ giúp mẹ được những điều lớn lao hơn nữa. Đơn giản bởi vì mẹ là người em yêu quý nhất trên cuộc đời này.

Cảm nghĩ về người mẹ thân yêu

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 9)

Thỉnh thoảng, khi ru bé Bi ngủ, mẹ em lại hát ầu ơ những câu hát từ thuở xưa:

Ví dầu mẹ chẳng có chi
Chỉ con với mẹ chẳng khi nào rời…

Câu hát ấy, ngày bé em nghe chỉ biết giai điệu thật du dương, trìu mến, chứ chưa hiểu gì. Mãi sau này lớn lên, em mới hiểu được, câu hát ấy đã nói lên được tình yêu thương của người mẹ dành cho con của mình. Rằng đứa con chính là tài sản vô giá và trân quý nhất. Và chắc chắn rằng, đối với mẹ thì em cũng chính là món quà tuyệt vời đó.

Mẹ em là một nhân viên văn phòng bình thường. Công việc của mẹ không quá bận rộn cũng không rảnh rỗi, vì mối ngày mẹ lại đến công ty trong một khoảng thời gian như vậy. Mọi việc ở nhà mẹ thường tranh thủ làm vào buổi tối và ngày cuối tuần. Vì vậy, dường như em chưa khi nào thấy mẹ được dành thời gian cho riêng mình. Khi đi làm, mẹ mặc áo váy chỉnh tề, gọn gàng, khiến nhiều người nghĩ rằng mẹ chẳng giỏi việc nhà. Nhưng như thế là sai rồi. Về đến nhà, tẩy đi lớp son, thay bộ áo quần ở nhà, mẹ lại lăn xả vào hàng trăm công việc không tên. Dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, chăm con… Đôi khi xong xuôi tất cả, mẹ còn làm nốt công việc dở dang ở công ty. Những hôm em ốm, mẹ phải bỏ dở việc để về chăm em. Rồi tranh thủ lúc em ngủ, mẹ lại đem việc ra làm tiếp. Quần quật quanh năm, tất cả để em được sống đầy đủ, hạnh phúc. Lúc còn nhỏ, em thật ngây thơ mà nghĩ rằng mẹ chẳng biết mệt cũng chẳng biết sợ. Rằng mẹ không thích ngủ nướng nên hôm nào cũng dậy từ 5 giờ sáng. Rằng mẹ không thích mua áo quần mới, chỉ thích chiếc váy cũ thôi. Rằng mẹ không sợ sâu, không sợ bóng tối. Đến bây giờ, thì em đã hiểu rồi. Trước khi làm mẹ, thì mẹ cũng là một cô gái bé nhỏ, sợ hãi đủ điều và có thật nhiều mong ước. Nhưng khi trở thành mẹ, tình thương yêu đã trở nên lớn mạnh hơn tất cả, che lấp đi mọi sợ hãi và khao khát cá nhân. Để dồn lại hết mọi thứ cho đứa con của mình.

Em yêu mẹ, yêu mẹ nhiều như mẹ yêu thương em. Mỗi ngày, em luôn muốn được ở bên mẹ thật lâu. Nhiều lúc, mẹ đùa mà bảo rằng, An là cái đuôi của mẹ. Em chẳng ngại ngùng mà cười thích thú ôm chầm lấy mẹ. Em thích ngồi nhìn mẹ làm việc. Khi đó trông mẹ thật tuyệt vời. Em thích ôm mẹ từ sau lưng, vùi vào cổ mẹ mà ngửi mùi hương nồng ấm ấy. Thật tuyệt vời biết bao, khi mỗi tối, trước khi đi ngủ được mẹ thơm lên trán và chúc ngủ ngon. Và khi sáng mai thức dậy, lại được đón chào bằng nụ cười dịu dàng của mẹ. Không điều gì có thể làm ta hạnh phúc hơn nữa rồi.

Hằng ngày, sau khi học bài xong, em sẽ lại ngồi cạnh xem mẹ làm việc. Hoặc tâm sự cùng mẹ. Tất cả mọi chuyện ở trường, từ chuyện nhỏ đến chuyện to. Khi ấy, mẹ sẽ nhìn thật chăm chú vào em, thỉnh thoảng lại gật đầu, trầm trồ. Khiến em trở thành một người kể chuyện tài ba. Những giây phút đó, bình yên đến lạ kì. Và để giây phút đó được dài hơn, lâu hơn. Em đã học cách phụ giúp mẹ những công việc nhà mà mình có thể làm được. Không để xin mẹ một thứ gì cả, chỉ để mẹ bớt vất cả, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, trò chuyện cùng em mà thôi.

Đối với em “mẹ” là tiếng gọi thiêng liêng nhất. Vì mẹ là người mà em yêu quý, kính trọng nhất trên cuộc đời này. Em mong rằng, mẹ sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, để luôn là bóng mát che chở cho cuộc đời em.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 10)

Trong những bài hát mà em đã từng nghe, thì em thích nhất chính là những câu hát cuối trong bài Mẹ! Con đã về của nhạc sĩ Mạnh Quân:

Nhưng con chợt nhận ra
Mình vẫn còn có mẹ
Một người mẹ bao dung và hiền hòa
Giúp con quên đi tất cả
Mẹ dạy con biết mỉm cười
Ngoảnh nhìn đời bằng một màu tươi sáng
Và con cảm thấy rất thanh thản
Không còn ưu hoài chán ngán
Gạt tất cả sang ngang. Mẹ ơi! Con đã về…

Mỗi lần nghe câu hát ấy, trong lòng em lại ngập tràn những suy nghĩ yêu thương, kính mến dành cho người mẹ thân thương của mình.

Mẹ em tên là Trang, năm nay 38 tuổi. Mẹ em có vóc dáng không quá cao, chỉ khoảng 155 cm, với thân hình mảnh mai. Dù vậy, đối với em, mẹ vẫn luôn là một nữ anh hùng với tài năng phi thường. Mẹ em có mái tóc đen dài. Khi đi làm mẹ sẽ buộc lên cho gọn gàng. Mỗi lần mẹ xõa tóc ra, ngồi chải, em nhìn thấy như cả một dòng sông đêm đang chảy trên vai mẹ. Đôi mắt mẹ có màu nâu. Mẹ thường đeo một chiếc kính gọng đen đơn giản mỗi khi xem ti vi hay đọc sách. Công việc của mẹ là phát thanh viên ở xã. Mỗi khi có thông tin gì cần thông báo đến bà con, thì mẹ em sẽ ngồi ở phòng phát thanh để đọc tin. Giọng mẹ em vừa trong trẻo lại mềm mại, uyển chuyển. Nên mọi người ai cũng thích nghe mẹ em đọc tin.

Hằng ngày ngày, mẹ luôn bận rộn với rất nhiều công việc không tên, khiến mẹ rất ít khi được nghỉ ngơi. Dù vậy, mẹ vẫn luôn làm mọi việc rất tốt mà không một lời than vãn. Đặc biệt, mẹ em rất giỏi nấu ăn. Món nào mẹ nấu cả nhà cũng đều thích cả. Nói đến tính cách, thì mẹ em là một người rất hiền lành và tốt bụng. Từ bé đến giờ, em chưa thấy mẹ cãi nhau to tiếng với ai cả. Khi ai có việc cần giúp thì mẹ em đều sẵn sàng ngay. Vì thế, bà con lối xóm ai cũng quý mẹ em lắm.

Có một lần, em sốt cao do dầm mưa lúc đi học về. Suốt mấy ngày ấy, ẹm xin nghỉ làm để ở nhà chăm em. Lúc nào mẹ cũng ngồi cạnh, vuốt tóc và chườm khăn cho em. Ánh mắt mẹ tràn đầy sự lo lắng và mỏi mệt. Bởi suốt những ngày ấy, mẹ lơ là cả việc chăm sóc chính mình. Sau khi em khỏi ốm, lần đầu sau mấy ngày, em lại được nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ của mẹ. Nụ cười ấy vô cùng xinh đẹp, như là mặt trời đang tỏa sáng vậy.

Sau lần ấy, em lại càng yêu thương mẹ hơn. Em càng thấu hiểu được những quan tâm, lo lắng, săn sóc mà mẹ dành cho mình. Đó là những tình cảm thiêng liêng, cao quý được trao đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đối với em, mẹ là một thiên thần vĩ đại, luôn ở bên cạnh em, yêu thương và dẫn dắt em trưởng thành.

Em luôn yêu quý và kính trọng mẹ của mình. Vì vậy, em luôn cố gắng học tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để không làm mẹ lo lắng. Và em cũng thường xuyên giúp mẹ làm những công việc vật, để mẹ đỡ vất vả hơn. Em mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ và yêu đời.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 11)

Sau khi được học bài Mẹ tôi ở lớp. Trên đường về nhà, em cứ nhẩm mãi câu hát trong bài Mẹ yêu ơi:

Mẹ là vòng tay ấp ôm con qua những ngày đông
Mẹ là dòng sông, để con tắm mát trưa hè
Mẹ là rặng tre, che bóng con đi học về
Mẹ là bờ đê, để con vui với cánh diều.

Mẹ làm bậc thang, để con bước lên đỉnh cao
Mẹ là ánh sao, để con ước ao bao điều
Mẹ làm thật nhiều, chỉ mong con yêu thành công
Mẹ chỉ ước mong, cho mai sau con sẽ nên người.

Những câu hát ấy, cùng hình ảnh người mẹ trong văn bản Mẹ tôi, khiến em nghĩ đến người mẹ yêu quý của mình.

Mẹ em là một người phụ nữ nông thôn chất phác, hiền lành. Mẹ em năm nay 40 tuổi, với thân hình cao, gầy, chắc chắn. Vì thường xuyên làm các công việc nhà nông, nên mẹ em có làn da rám nắng và đôi bàn tay nứt nẻ. Thế nhưng đối với em, mẹ vẫn là người đẹp nhất. mẹ có mái tóc đen dài, hơi khô do những tháng ngày vất vả ngoài đồng. Để tiện cho công việc, mẹ em thường búi gọn lại ở phía sau. Điểm đặc biệt nhất ở mẹ em, chính là đôi mắt. Đôi mắt của mẹ đen láy, sáng rọi. Khi mẹ nhìn vào ai cũng khiến người ta cảm nhận được ngay những tình cảm chân thành, nồng đượm.

Hằng ngày, mẹ thường mặc rất đơn giản, khi đi làm mẹ thường mặc những bộ quần áo bảo hộ, đôi ủng và nón lá. Nhưng mỗi khi có việc quan trọng, hay đi đâu chơi, mẹ em cũng mặc những chiếc váy trông rất đẹp. Sở thích và cũng là việc mẹ em giỏi nhất, chính là trồng hoa. Trước sân nhà em, có trồng rất nhiều loại hoa, từ những loài hoa được nhiều người yêu quý như hoa hồng, hoa loa kèn, hoa cẩm chướng… đến cả những loài hoa nhỏ không tên. Bất kì ai đến nhà em cũng phải trầm trồ trước khu vườn ngập tràn sắc hoa của mẹ em cả. Và ai muốn xin giống hoa hay hỏi kinh nghiệm, thì mẹ em luôn sẵn sàng chia sẻ. Cũng vì tính cách hiền lành, thân thiện, luôn quan tâm, giúp đỡ người khác nên mẹ em được bà con làng xóm yêu quý lắm.

Có một lần, lúc chạy nhảy trong sân, em bất cẩn vấp ngã, làm nát luống hoa nhỏ mẹ mới trồng. Luống hoa ấy nghe mẹ bảo là quý lắm, mẹ phải chờ đến phiên chợ của huyện bên, đi xa cả nửa ngảy mới mua được. Lúc ấy, em rất sợ, nên òa khóc nức nở. mẹ em nghe tiếng khóc liền chạy ra. Nhìn những khóm hoa nhỏ bé dập nát, mẹ liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó, em đã sẵn sàng cho lời quát mắng của mẹ. Thế nhưng, mẹ em lại chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc em, kiểm tra xem có vết thương nào không, rồi nói:

- Thôi, con nín đi nào. Con có bị thương ở chỗ nào không?

- Dạ con không ạ, nhưng khóm hoa mẹ vừa trồng bị con làm hỏng mất rồi. mẹ cứ mắng con đi.

Nghe em nói vậy, mẹ liền bật cười:

- Trời, làm mẹ tưởng chuyện gì. Hoa tuy quý, nhưng với mẹ, con mới là quan trọng nhất. Mẹ sẽ không mắng con đâu.

- Thật ạ? - Em hỏi lại mẹ.

- Đương nhiên rồi.

Sau đó, mẹ liền tìm những nhánh hoa còn nguyên vẹn và trồng lại. Nhìn bóng lưng mẹ lúc ấy, em cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết tình yêu thương lớn lao của mẹ. Mẹ luôn yêu thương, quan tâm, che chở cho con hơn bất cứ ai trên thế giới này. Vì thế, mẹ là người phụ nữ mà không ai có thể thay thế được.

Càng suy nghĩ, em lại càng thấy nhớ mẹ. Em chạy vội để vè nhà sớm với mẹ thân yêu.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 12)

"Tuổi thơ chở đầy cổ tích
Dòng sông lời mẹ ngọt ngào
Đưa con đi cùng đất nước
Chòng chành nhịp võng ca dao "

Lời thơ của Trương Nam Hương luôn vang vọng trong tôi về hình ảnh người mẹ dịu dàng, nhân hậu. bao dung và những câu hát ru hời mẹ hát ru tôi trên cánh nôi tuổi thơ. Lúc đó, kí ức tôi bỗng trở thành một cuốn băng bị tua ngược tái hiện lại hình ảnh người mẹ yêu quý của tôi - người mà tôi vẫn hằng biết ơn và tôn thờ bấy lâu nay. Từ khi được sinh ra, tôi đã nhận được một vòng tay âu yếm, một dòng sữa ngọt ngào và một tình thương mênh mông, tràn trề từ người mẹ của tôi. Tuy mẹ không đẹp bằng những người phụ nữ khác, tuy mẹ không có mái tóc dài đen mượt, không có làn da trắng hồng hay đôi mắt long lanh, nhưng trong mắt tôi mẹ vẫn là người đẹp nhất. Đẹp vì sự cần cù, nhẫn nại; đẹp vì sự thông minh, sáng suốt và hơn cả, mẹ đẹp nhất ở khuôn mặt đôn hậu và đôi mắt luôn nhìn tôi trìu mến. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận rõ được tình thương bao la không bao giờ vơi cạn của mẹ. Mẹ lo cho chúng tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, cái mặc và việc học hành. Cái lo lắng, trăn trở ấy đã hằn sâu lên đôi mắt của mẹ, trên nước da ngăm ngăm vì nắng mưa của cuộc đời, của thời gian. Nhiều lúc, mẹ rất nghiêm khắc và lạnh lùng, những lúc như vậy tôi cảm thấy mẹ là người rất đáng ghét. Nhưng những lúc mẹ ôm tôi vào lòng, bàn tay gầy gò xương xương của mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi. Những suy nghĩ xấu xí khi ấy chợt tan biến khi nào tôi chẳng hay, hiển hiện nơi tôi chỉ còn là tình yêu thương mà tôi dành cho mẹ. Hằng ngày, đôi bàn tay xương xương đầy những vết chai sần ấy của mẹ vẫn chăm chỉ, miệt mài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà, bàn tay ấy còn giặt giũ, nấu cơm. Đôi bàn tay ấy đã làm nên biết bao điều kì diệu. Những khi tôi bị sốt, mẹ đã nắm chặt tay tôi mà ân cần chăm sóc. Trong tình yêu thương đó, tôi cảm nhận được lòng mẹ thật bao la, rộng lớn và nó đã làm cho cơn sốt của tôi được bớt đi phần nào. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy, lúc đi học về, tôi bắt quả tang mẹ đọc trộm nhật kí của tôi. Tôi bước đến chỗ mẹ đang ngồi và quát lên: “Tại sao mẹ lại đọc trộm nhật kí của con? Mẹ không được đọc”. Cứ tưởng rằng mẹ sẽ giận dữ la rầy tôi, nào ngờ mẹ không nói gì cả mà bước ra khỏi căn phòng một cách lặng lẽ với đôi mắt rưng rưng. Tôi đóng sầm cửa lại và ngồi bẹp xuống sàn nhà khóc nức nở. Hôm ấy, tôi đã không ăn tối. Ngồi trong phòng, đôi mắt tôi đơ cứng, bơ phờ nhìn về góc bàn - nơi để quyển nhật kí, mặc kệ cho những lời mẹ gọi ở ngoài cửa. Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Phải chăng vì tôi đã quen ngủ với mẹ, được mẹ nâng niu, âu yếm đưa tôi vào thế giới cổ tích với biết bao điều kì diệu nên tôi mới như thế? Cảm xúc của tôi dâng trào lên một cách mãnh liệt, thấy hối hận vì đã quát mẹ tôi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng “Con xin lỗi mẹ rất nhiều!” “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không? Cho dù con có khôn lớn, có trở thành người tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thi trong mắt mẹ, con vẫn chỉ là đứa con bé bỏng, ngây thơ của mẹ. Con rất biết ơn mẹ. Con tự hào vì suốt cuộc đời này, mẹ mãi là nguồn sáng soi đường cho mỗi bước con đi.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 13)

Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ rất hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của bố. Bố mẹ luôn hy sinh để dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi thực sự khắc ghi tình nghĩa của bố mẹ trong lòng, Mẹ là người đã sinh ra tôi và nuôi dưỡng tôi thành người. Em luôn biết ơn và kính yêu mẹ rất nhiều!

Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình”. Tình cảm của mẹ dành cho tôi từ khi mang thai cho đến khi sinh tôi ra trên cuộc đời và nuôi dạy tôi nên người. Tôi nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé tôi rất là bướng bỉnh và nghịch ngợm nên mẹ rất vất vả. Bố thì đi làm xa nhà, có những đêm tôi quấy mẹ vì trông tôi mà thức cả đêm bế tôi, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi vì mệt. Bà ngoại phải nấu cháo gà cho mẹ ăn để lấy sức. Những lúc tôi bị ốm mẹ lo lắng đưa tôi đi khám hết viện này đến viện khác để mong tìm được bác sĩ khám bệnh tốt nhất và chữa khỏi bệnh cho tôi. Từ khi có tôi, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình nữa, không còn những buổi gặp bạn bè mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa tôi đi cùng, Các bác hàng xóm ai cũng khen tôi ngoan và mập mạp nên mẹ vui lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ mẹ thường hát ru tôi hoặc kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, hình ảnh cô Tấm, Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi! Cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa tôi vào giấc ngủ ngon. qua những nhân vật mẹ kể đã cho tôi thêm nhận thức về giá trị của cuộc sống và đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi nên người. Bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về người mẹ thân yêu.

Khi tôi lớn lên mẹ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho tôi rất nhiều thứ để tôi trưởng thành hơn và hoàn thiện mình. Mẹ dạy tôi đọc thật rõ ràng mạch lạc, viết sao cho thật ngay ngắn thẳng hàng vì người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy tôi sắp xếp sách vở ngăn nắp, quần áo gọn gàng để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào cho lễ phép, đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp nấu ăn, mẹ thường bảo tôi vào cùng để mẹ dạy con nấu các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.

Mỗi khi tôi yếu lòng hoặc gặp những khó khăn trong cuộc sống, tôi thường tìm đến mẹ để chia sẻ để tâm sự. Những lúc đó, mẹ lắng nghe tôi nói và khẽ gật đầu. Ánh mắt, nụ cười và những cái gật đầu khe khẽ của mẹ đã làm tôi cảm thấy được an ủi và sẻ chia. Lời khuyên của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh và tự tin để làm mọi việc tốt hơn. Mẹ không những là người mẹ đáng kính mà còn là người bạn thân thiết của tôi trong cuộc đời. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan trọng và tuyệt vời nhất.

Mẹ à! Con thực sự rất biết ơn những công lao của mẹ dành cho con. Những gì con có được ngày hôm nay đều là do công sức của bố mẹ nuôi dạy. Tình nghĩa của mẹ dành cho con, con biết sẽ không thể nào báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội. Con sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ cảm thấy yên tâm. Và con sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện mình để trở thành người phụ nữ tuyệt vời như mẹ! Con cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con, trên chặng đường con đang đi con rất cần có mẹ ở bên cạnh.

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 14)

Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.

Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu rám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.

Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.

Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!

Biểu cảm về mẹ (Mẫu 15)

Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó là người mẹ kính yêu của tôi.

"Đêm nay con ngủ giấc tròn​
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"​

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru ầu ơ ngọt ngào có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: “Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!”. Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mì, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con”. Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi”. Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan nỗi niềm yêu thương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “Con yêu mẹ!” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mị chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.

Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.

II. Bài văn biểu cảm về ngày khai giảng

Bài văn biểu cảm về ngày khai giảng (Mẫu 1)

Là học sinh lớp 7, em đã trải qua 7 lần tham gia lễ khai giảng. Nhưng ấn tượng nhất với em, là lễ khai giảng năm lớp 5. Bởi đó là một lễ khai giảng online độc nhất vô nhị.

Năm ấy, dịch covid-19 hoành hành, mọi người phải hạn chế mọi hoạt động tập thể. Giai đoạn căng thẳng, cả nước cùng thực hiện giãn cách xã hội, chỉ ở trong nhà. Ở bối cảnh ấy, em đã tham gia lễ khai giảng online cùng bạn bè, thầy cô. Hôm ấy, em thức dậy từ sớm để chuẩn bị áo đồng phục, chải tóc và ôn lại các thao tác được cô dặn từ tối qua. Bao hồi hộp, lo âu như buổi khai giảng đầu tiên hồi lớp 1 lại ùa về. Đúng 8h, em vào phòng họp zoom mà thầy giáo mở. Rồi đứng lùi ra xa, sao cho bản thân xuất hiện hoàn toàn trong màn hình. Tiếp đó, vẫn là các phần quen thuộc như chào cờ, hát Quốc ca, đọc lời tuyên thệ, nghe bài phát biểu của thầy cô, tiết mục hát của các bạn học sinh. Chỉ là, chúng em được nghe qua màn hình máy tính mà thôi. Có bạn bỗng nhiên đang ngồi nghe thầy phát biểu, thì bị đăng xuất khỏi lớp, phải xin vào lại. Có bạn lớp nhỏ thì quên tắt mic, khiến mọi người cùng nghe tiêng “Dạ” của bạn ấy rõ to. Bao chi tiết bất ngờ, thú vị, chỉ có trong một buổi khai giảng đặc biệt như vậy mà thôi.

Đến nay, đã hai năm hơn trôi qua, những cảm xúc trong buổi khai giảng ấy, em vẫn nhớ mãi. Và thỉnh thoảng sẽ ôn lại với bạn bè.

Bài văn biểu cảm về ngày khai giảng (Mẫu 2)

Ngày khai giảng là ngày hội ý nghĩa của mỗi người học sinh. Nhưng đáng nhớ nhất, có lẽ chính là ngày tựu trường đầu tiên trong đời.

Ngày khai giảng lớp 1 năm ấy, đến nay đã 7 năm trôi qua mà lòng em vẫn nhớ như in. Những chộn rộn, lắng lo, hồi hộp của hôm ấy dường như vẫn còn vẹn nguyên. Em còn nhớ hôm ấy, trời mùa thu se lạnh, có nắng vàng trải đều trên đường đến trường. Ngồi sau xe máy của bố, em háo hức nhìn ngắm những biển hiệu, hàng quán ven đường. Thỉnh thoảng, gặp một vài bạn cũng cầm bóng, cầm cờ đi khai giảng như mình, em sẽ rối rít vẫy tay chào các bạn. Đến nơi, khi bố đưa em vào cổng trường, thì bỗng nhiên bao lo lắng, ngại ngùng bỗng ùa lên, khiến em đứng như chôn chân vào đất. Xung quanh em, các bạn nhỏ cũng đều bẽn lẽn như thế cả. Trong ánh mắt thấp thỏm của cả đội, cô giáo tiến lại gần, dẫn mọi người vào vị trí tập trung. Cái nắm tay ấm áp, và tiếng gọi trìu mến của cô giáo ngày hôm ấy, đã giúp em lần đầu hiểu được lời anh trai vẫn kể “cô giáo như mẹ hiền”. Sau đó, chúng em cùng nhau trải qua buổi chào cờ đầu tiên của đời học sinh. Từng phần phát biểu, tiết mục văn nghệ, em đều chăm chú lắng nghe, nghiêm túc vô cùng. Biết bao háo hức về năm học mới, theo những dự định của thầy cô được vẽ ra.

Đến tận bay giờ, em vẫn thầm cảm ơn các thầy cô giáo vì đã giúp em có một buổi khai giảng đầu tiên đẹp như thế!

III. Biểu cảm về lễ đón giao thừa ở quê em

Biểu cảm về lễ đón giao thừa ở quê em (Mẫu 1)

Tết năm vừa rồi, lần đầu tiên em được về quê cùng đón giao thừa với ông bà. Đó là một kỉ niệm tuyệt vời mà em không thể nào quên.

Tối giao thừa luôn là khoảnh khắc mà mọi người mong chờ nhất trong cả năm. Lúc này, các công việc dọn dẹp, trang trí đã xong xuôi cả. Người lớn, trẻ em thay áo quần mới, chải tóc gọn gàng, cùng nhau chờ đến thời khắc giao thừa. Từ trong nhà ra sân đều được trang trí rực rỡ. Nào là sắc vàng của mai, của cúc, sắc đỏ tươi của bao lì xì, của câu đối trước cửa. Trên bàn tiếp khách, là những khay mứt, khay bánh kẹo với đủ các món thơm ngon khiến các em và các anh chị thích thú. Từ tivi, những bản nhạc xuân vui rộn được phát liên tiếp. Bài nào cũng hay, cũng rộn ràng. Đèn bật sáng trưng từ sân ra đến tận ngõ. Bầu không khí rộn ràng, vui tươi khiến em háo hức vô cùng. Từng chút chộn rộn, phấn khích cứ thế nhen nhóm lên. Cùng các anh chị chạy tới chạy lui trên sân, xem trái quất, thử chiếc kẹo, chờ xem pháo hoa mà vui lắm. Khi đồng hồ điểm đúng 12 giờ, từ phía xa, từng luồng sáng bay lên cao, chiếu sáng rực. Đó là pháo hoa đó. Pháo hoa chào năm mới ở quê không lớn như trên phố. Nhưng âm thanh thì giòn giã lắm, màu sắc cũng tươi vui vô cùng. Hòa với tiếng pháo là tiếng mọi người hạnh phúc chúc nhau năm mới an khang. Nhìn xung quanh ai ai cũng vui cười, bầu không khí ấy lan tỏa, thăng hoa, tạo nên niềm hạnh phúc chỉ có đêm giao thừa mới có thể đem lại. Chờ pháo hoa ngừng, em lại cùng mọi người đi hái lộc đầu năm. Từng bước chân phấn khởi, vui vẻ vô cùng.

Một năm nữa lại sắp trôi qua, nhưng cảm giác sung sướng lan tỏa trong lồng ngực đêm hôm ấy đến nay vẫn còn vẹn nguyên. Em mong sao thật nhanh đến Tết để lại được cùng mọi người đón giao thừa.

Biểu cảm về lễ đón giao thừa ở quê em (Mẫu 2)

Ai trong chúng ta có lẽ cũng thích Tết cả, vì vậy mới có câu ví rằng “Vui như Tết”. Nhưng trong ba ngày Tết bảy ngày xuân thì em thích nhất vẫn là đêm giao thừa.

Đêm giao thừa là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Lúc này, mọi bận rộn của năm cũ đã được gác lại. Bao lo âu, muộn phiền của năm cũ thì gửi lại cho năm cũ mang đi. Mọi người sửa soạn những niềm vui, mong ước để đón chào năm mới. Trước giao thừa, nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, trang trí rực rỡ. Nào hoa nào đèn, nào câu đối nào bánh mứt. Nhìn đâu cũng rạo rực niềm vui và sự háo hức. Tết đã đến cận kề rồi, chỉ chờ giao thừa gõ cửa nữa thôi. Trong lúc chờ đợi, mọi người cùng mở nhạc xuân, ăn bánh mứt, hạt dưa, vừa trò chuyện vừa chờ đợi Tết sang. Bầu không khí vừa vui vẻ, phấn khởi lại có gì đó cứ âm ỉ, ngóng chờ. Thỉnh thoảng mọi người lại ngước nhìn lên đồng hồ, hỏi xem bây giờ là mấy giờ. Rồi lại nhác nhác nhìn ra đường xem mọi người đi lại ra sao. Tuy chơi đó, nghe nhạc xuân đó, mà cứ chộn rộn, chờ đợi cái khoảng khắc giao thừa. Không thể nào mà tập trung hẳn được. Và rồi, trong bầu không khí cứ nóng dần lên ấy. Tiếng réo gọi xao động từ nhà ngoài vang lên dồn dập. Ấy là sắp bắn pháo hoa rồi. Mọi người ùa ra sân, chạy lên sân thượng để đợi pháo nổ. Ầm… Ầm… Ầm… Tiếng pháo nổ giòn giã, từng đợt ánh sáng rực rỡ, sáng rực như ban ngày chiếu rọi khắp không trung. Ánh sáng ấy chiếu lên những khuôn mặt rạng rỡ nụ cười. Chiếu vào cả trong từng ngõ ngách của tâm hồn em, đánh thức những mầm non với hi vọng của năm mới. Trong âm thanh pháo đì đùng, mọi người vui vẻ chúc tụng nhau những điều tốt đẹp. Chẳng hiểu sao, em lại có thể nghe rõ những lời chúc ấy đến thế. Chắc bởi em không chỉ nghe bằng tai, mà còn nghe bằng cả trái tim mình.

Chờ cả một năm, khoảnh khắc giao thừa chỉ đến rồi đi trong thoáng chốc. Dù vậy, nó vẫn khiến em phải say mê. Có lẽ, chính bởi có ngóng chờ, mong đợi, dáo dác, thấp thỏm, thì khoảnh khắc đó mới vỡ òa, tuyệt vời đến thế.

IV. Biểu cảm về một kỉ niệm đàng nhớ với người thân yêu

Biểu cảm về một kỉ niệm đàng nhớ với người thân yêu (Mẫu 1)

Gió đông đã về, báo hiệu một năm đang đi dần về cuối. Em lại háo hức nhớ về kỉ niệm tuyệt vời cùng bố vào cận Tết năm ngoái.

Đó là kỉ niệm, em được cùng bố gói bánh chưng đón Tết. Mọi năm, em chỉ đóng vai trò là người quan sát mà thôi, nhưng hôm ấy, bố đã nghị em cùng bố gói bánh. Thật là sung sướng và hồi hộp làm sao.

Nguyên liệu đã được mẹ đi chợ mua đầy đủ cả. Em và bố bắt tay ngay vào quá trình làm bánh. Đầu tiên là lau sạch lá dong. Những chiếc lá to, phải lau thật cẩn thận để chúng không bị rách. Sau đó là bước gói bánh. Bố mua cho em một chiếc khuôn nhỏ bằng bàn tay để dễ gói hơn. Đầu tiên là cắt lá cho vừa khuôn, rồi xếp thành hình góc khuôn. Bốn phần lá đứng cạnh nhau, tạo nên chiếc đế kín kẽ và chắc chắn. Tiếp đến, là cho nguyên liệu vào, một lớp nếp, đỗ xanh, thịt lợn rồi lại đỗ xanh, nếp. Cuối cùng, là gập phần lá dư ở trên lại và buộc dây lạt cho thật chắc chắn. Những cái đầu, chưa quen tay, em còn phải nhờ bố buộc giúp. Em vừa nín thở, vừa căng chặt tay để phần nhân không bị rơi ra lúc thắt dây. Dần dần, em đã có thể tự buộc dây được, hoàn thành chiếc bánh thật xinh xắn. Sau một ngày chờ luộc bánh. Những chiếc bánh chưng do chính tay em gói đã được ra lò. Thật tự hào biết bao khi nhìn những chiếc bánh ngon lành được gắp ra. Mọi người ăn thử, ai cũng khen khiến em vui lắm.

Năm nay, em sẽ xin bố được gói bánh bằng khuôn to như bố vẫn gói. Càng nghĩ về kỉ niệm năm trước, em lại càng mong sao Tết năm nay đến nhanh hơn.

Biểu cảm về một kỉ niệm đàng nhớ với người thân yêu (Mẫu 2)

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em với bố, có lẽ chính là lần em được bố dạy bơi.

Lúc đó, cả nhà em đã cùng nhau về thăm ông bà ở quê. Khi dẫn em đến dòng sông cuối làng, bố đã kể về những buổi bơi đua cùng bạn bè lúc nhỏ cho em nghe. Nghe bố kể mà em phấn khích vô cùng, nên đã xin bố dạy bơi cho mình.

Nghe lời đề nghị của em, bố vui lắm, liền dẫn em lại phía bờ sông có nước cạn để bắt đầu buổi “dạy”. Đầu tiên, bố cùng em khởi động toàn thân. Từng hành động em đều thực hiện thật nghiêm túc, đồng thời càng thêm háo hức, chờ đợi được xuống nước ngay. “Được rồi!” - tín hiệu tuyệt vời từ bố, báo cho em rằng, đã đến lúc xuống nước rồi. Vui sướng vô cùng, em liền chạy về dòng nước.

Tuy nhiên, bao háo hức đều tan biến ngay khi nước ngập đến ngang lưng em. Nhìn dòng nước mênh mông, em bỗng có sự sợ hãi kì lạ. Cơn sợ hãi ngày càng lớn, nuốt chửng lấy em, khiến em bất giác lùi lại vào bờ. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai khiến em chững lại. Đó là bố. Bố đang ở phía sau nhìn em đầy tin tưởng và yêu thương. Nó như dòng nước mát lạnh, dập tắt bao nôn nóng, lo âu trong em. Theo ánh mắt và lời cổ vũ của bố, em lại tiến về phía trước. Những động tác bơi lúc đầu luôn thật khó khăn. Nhưng nhờ bàn tay vững vàng của bố mà em đã có thêm niềm tin và động lực để tiếp tục tập luyện. Một buổi chiều, hai buổi chiều rồi đến chiều thứ tư, em đã có thể bơi lội được mà không cần bố đỡ nữa. Cảm giác khi được bơi quãng đầu tiên một mình, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ. Đó là sự tự do, sung sướng vỡ òa. Thật tuyệt vời vô cùng. Đến nụ cười của bố hôm ấy cũng sáng rỡ lắm. Chắc chắn bố đã rất tự hào về em. Em cũng vậy. Có thể, việc học bơi không hề khó khăn, nhưng em đã chinh phục nó, vượt qua nỗi sợ của bản thận mình. Chẳng phải là điều quá tuyệt vời hay sao?

Bây giờ, em đã có thể bơi lội thuần thục rồi. Em thích nhất, là được cùng bố bơi ở con sông quê mình. Cảm giác ấy, không một bể bơi nào có thể thay thế được.

V. Bài văn biểu cảm về lần bản thân đạt được một thành tích đáng nhớ

Bài văn biểu cảm về lần bản thân đạt được một thành tích đáng nhớ (Mẫu 1)

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em trong những năm Tiểu học, chính là lần em đạt giải nhất phần thi Chạy 300m trong Hội khỏe Phù Đổng của trường.

Năm đó, em đang học lớp 4. Vốn đam mê thể thao, em thường đăng kí tham gia các cuộc thi chạy bộ của trường. Tuy nhiên, chưa năm nào em đạt giải cả. Điều đó chưa bao giờ làm đi khao khát của em. Mỗi ngày, em đều dậy sớm chạy bộ ở công viên gần nhà. Buổi tối thì tập chạy lên xuống ở cầu thang. Đến Hội khỏe Phù Đổng năm đó, em lại đăng kí tham gia chạy 300m. Đối thủ của em là những người có khả năng chạy nhanh, có cả người đạt giải nhất năm ngoái nữa. Điều đó khiến em càng thêm quyết tâm chinh phục đường đua. Lúc khởi động, em rất hồi hộp, vừa chạy tại chỗ, em vừa tự tiếp thêm động lực cho bản thân mình. Nhìn bên cạnh, các bạn học đều đang nhìn em với niềm tin mãnh liệt, em lại càng quyết tâm hơn. Bước vào đường đua, sau tiếng còi của trọng tài, em lao vọt về phía trước. Bên cạnh em, mọi người cũng đang chạy rất nhanh. Suốt nửa chặng đua, em luôn bị dẫn trước bởi người vô địch năm ngoái. Không hề nản chí, em lại càng ra sức tăng tốc hơn. Đến đoạn đua cuối, em gồng mình bứt tốc mạnh mẽ và dành chiến thắng chung cuộc. Chiến thắng ấy khiến em vỡ òa sung sướng. Hét lên thật to “Tớ làm được rồi!” với bạn bè. Trên khán đài, bố đang nhìn em với ánh mắt tự hào. Các bạn thì đã chạy lại, ôm chầm lấy em. Sự sung sướng, xúc động tuyệt vời ngày hôm đó, em vẫn còn nhớ vẹn nguyên.

Đến nay, em đã chinh phục được nhiều giải thưởng điền kinh của thành phố, nhưng thành tích ngày hôm ấy vẫn là điều khiến em tự hào và hạnh phúc nhất khi nhớ về.

Bài văn biểu cảm về lần bản thân đạt được một thành tích đáng nhớ (Mẫu 2)

Nếu nói về lần mà em đạt được thành tích đáng nhớ nhất, có lẽ chính là lần em được đại diện lớp tham gia Hùng biện về vấn đề bảo vệ môi trường năm lớp 6.

Em vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm ấy là một ngày trời hơi âm u, với rất nhiều mây và rét lạnh. Dù vậy, em vẫn dậy từ sớm để nhẩm lại bài hùng biện mình đã chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước. Rồi em ra trước gương, cố gắng diễn đạt làm sao để trông thật tự tin, thật thoải mái. Tuy nhiên, sự hồi hộp, lo lắng vẫn cứ len lỏi, trào dâng trong em từng chút một. Em cảm giác như có thể nghe rõ tiếng tim mình đập bình bịch, bình bịch vì lo lắng.

Đến nơi, cuộc thi bắt đầu, em lại càng hồi hộp hơn. Nhìn cách bạn học sinh khác trên sân khấu tự tin trình bày bài hùng biện và tương tác với ban giám khảo, em bỗng cảm thấy tự ti đến lạ. Các bạn ấy xuất sắc đến như vậy, còn bản thân em thì chẳng thể làm tốt đến thế. Nội dung của các bạn cũng rất thú vị, còn trực tiếp đi khảo sát nữa chứ. Trong sự thấp thỏm ấy, cuối cùng cũng đến phần thi của em. Đứng trên sân khấu nhìn xuống, em cảm thấy toàn thân run rẩy, lời chào cất lên cũng khô cứng, không được thuần thục như lúc ở nhà. Tuy nhiên, khi nhìn đến ánh mắt tin tưởng, những dải băng cổ vũ của bạn bè, cô giáo dưới khán đài, một sự tự tin mãnh liệt bùng lên trong em. Em tự nhủ, phải rồi, không sao cả, mình chỉ cần thực hiện như mọi lần thôi mà. Thế, rồi, em hít một hơi và thực hiện bài thi của mình. Càng lúc, em lại càng tự tin hơn. Em chủ động đặt các câu hỏi nhỏ với giám khảo, tương tác với các bạn khán giả ở dưới. Ánh mắt tán thưởng của mọi người lại càng khiến em tự tin hơn. Cuối cùng, em đạt giải nhì chung cuộc.

Phần thường ấy chưa phải giải lớn nhất, nhưng em vẫn rất mãn nguyện. Lúc giám khảo đọc tên, em đã vỡ òa trong sung sướng, đến bật khóc. Thật tuyệt, bởi đó là minh chứng cho sự nỗ lực và vượt qua chính bản thân mình của em.

VI. Cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc về Tết

Cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc về Tết (Mẫu 1)

Tết trong em là một sự kiện quan trọng và ý nghĩa nhất trong một năm.

Đối với em, Tết không chỉ là 3 ngày tết theo lịch. Mà nó kéo dài từ những ngày 20, 23 tháng 12 âm lịch - khi người ta bắt đầu rộn ràng nói về Tết. Cho đến khi rằm tháng giêng đi qua, người người trở về với nếp sống thường nhật.

Tết của miền Bắc, là cái Tết với những cái rét ngọt, với làn sương mờ giăng khắp các con phố, cùng những tia nắng nhạt chiếu xuyên qua tầng mây. Điều em thích nhất ở Tết là bầu không khí rộn ràng, tập nập, tràn ngập sức sống ở mọi nơi. Sức sống ấy không chỉ đến từ cây cối, cỏ hoa, mà còn đến từ con người. Ai ai cũng phấn khởi mua sắp, dọn dẹp để đón chào năm mới. Các cửa hiệu, quán ăn đâu đâu cũng trang hoàng rực rỡ, mở nhạc tưng bừng. Những mái nhà thì trở nên ấm cúng hơn với những bữa cơm đoàn viên có đầy đủ thành viên sau một năm đi xa học tập, làm ăn.

Đó chính là cái mùa Tết hạnh phúc trong kí ức của em đấy!

Cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc về Tết (Mẫu 2)

Trong một năm có 12 tháng, nhưng dường như lúc nào em cũng nhớ, cũng mong chờ về Tết.

Tết là một danh từ chứa đựng cả một bầu trời những màu sắc và cảm xúc tuyệt vời. Khi những cây thông noel dần được gỡ xuống, nhường chỗ cho cành đào, cành quất, thì đó là tín hiệu của cái Tết đang về. Cả thiên nhiên lẫn con người đều ríu rít, vội vã thay áo mới để đón xuân về.

Trên những hàng cây, vạt cỏ ven đường, đâu đâu cũng là những chồi non lá biếc mới trổ. Chúng mong manh mà kiên cường, mặc gió rét vẫn vươn lên mơn mởn. Bầu trời trên cao thì chợt lùi tít lên cao, rộng hơn hẳn. Thấy trời đã bớt chật, nắng cũng ào xuống mặt đất như dòng thác. Sau bao ngày mùa đông ảm đạm, nắng đã vàng ươm, mây đã xanh ngắt, gọi bầy chim én trở về chao liệng, gợi cái Tết đã đến bên thềm.

Biết Tết đến, xuân về, nhà nhà người người cũng háo hức hẳn. Sau một đêm, các cửa hàng, con phố rực rỡ hẳn với những hình dán trang trí, cờ, biểu ngữ chúc mừng năm mới cùng bao câu chúc ý nghĩa. Sắc đỏ sắc vàng may mắn chiếm lĩnh toàn bộ không gian. Những mặt hàng đặc trưng của Tết như hoa mai, hoa đào, cây quất rồi bao lì xì, bánh mứt kẹo được bày bán khắp nơi. Những mặt hàng thông thường cũng đua nhau mặc áo mới, để hưởng ké cái bầu không khí nô nức ngoài kia. Đi đâu cũng nghe văng vẳng những bài nhạc xuân nghe mãi chẳng thấy chán. Rõ là năm nào cũng được nghe, mà sao chỉ thấy phấn chấn, háo hức hơn mà thôi.

Tết đến, ai cũng vui tươi hơn, cởi mở hơn. Từ chuyện sắm sửa, dọn dẹp nhà cửa. Đến cách họ chào nhau, chúc tụng nhau nhừng điều tốt đẹp. Đó là sức mạnh của Tết đấy. Nhưng em thích nhất, vẫn là những giây phút đoàn viên của gia đình. Được cùng bố mẹ, anh chị dọn dẹp nhà cửa, trang hoàng thật đẹp, rồi đi chợ mua sắm, gói bánh chưng, đón giao thừa. Sự ấm áp, sum vầy ấy mới chính là ma lực lớn nhất của Tết, khiến ai ai cũng mong chờ, ngóng đợi suốt cả năm.

Có lẽ, chính vì thế, mà nhà văn Vũ Bằng mới tự tin khẳng định rằng “Tự nhiên như thế: ai cũng chuộng mùa xuân. Ai bảo được non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió; ai cấm được trai thương gái, ai cấm được mẹ yêu con; ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng thì mới hết được người mê luyến mùa xuân.”

VII. Cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc về thầy cô

Cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc về thầy cô (Mẫu 1)

Người giáo viên mà em luôn yêu quý và kính trọng vô cùng, là cô giáo chủ nhiệm của em, cô Hoàng Lan.

Cô ấy là một giáo viên trẻ đầy nhiệt huyết và yêu nghề. Tuy có vẻ ngoài nhỏ nhắn như học sinh cấp ba, nhưng cô Lan có một nguồn năng lượng mạnh mẽ và tích cực. Lúc nào em cũng nhìn thấy ở cô sự vui vẻ, nhiệt huyết.

Chúng em là khóa học sinh đầu tiên mà cô Lan chủ nhiệm, nên có thể nói, cả cô và chúng em đều gặp nhau bởi lần đầu tiên. Năm đó cô vừa ra trường còn chúng em vừa lên lớp 6. Ai cũng lạ lẫm, bỡ ngỡ với ngôi trường mới cả. Nhưng cô Lan với tư cách là đầu tàu của cả lớp, đã dẫn dắt chúng em hòa nhập vào môi trường mới. Cô dẫn chúng em đi tham quan trường, để biết mọi địa điểm. Cô sẵn sàng ở lại thêm giờ, chỉ chỉ chúng em bài toán, bài văn vì chưa quen cách học lớp 6 và cả các bài học của sách chương trình mình mới. Đặc biệt, cô Lan luôn đồng hành cùng chúng em tập luyện cho các hoạt động chung của trường. Từ các buổi tập văn nghệ đến những buổi thi đấu thể thao. Cô luôn ở bên cạnh động viên, cổ vũ cho chúng em. Cô là nguồn sức mạnh tinh thần to lớn cho chúng em hoàn thành tốt năm học.

Em quý cô Lan lắm. Mong sao, em vẫn sẽ tiếp tục được là đứa con nhỏ dưới đôi cánh của cô trong những năm học tiếp theo.

Cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc về thầy cô (Mẫu 2)

Thầy Duy Mạnh là thầy giáo dạy tiếng anh kiêm giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Tuy chỉ mới học với thầy một học kì, nhưng em vẫn rất yêu quý và gắn bó với thầy.

Thầy Mạnh là một giáo viên đứng tuổi với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề. Là thầy giáo, thầy không chỉ dạy chúng em học, mà còn dạy cho chúng em những kĩ năng, rèn cho chúng em những phẩm chất tốt đẹp. Buổi sáng, thầy luôn đến sớm, đốc thúc chúng em trực nhật, ăn sáng cho kịp giờ. Các tiết học, thầy luôn tận dụng từng phút để giảng bài, quan tâm đến từng học sinh, quyết không để bạn nào ở lại phía sau. Những hôm gần thi, thầy sẵn sàng ở lại cuối buổi thêm một tiếng để ôn bài cùng chúng em. Sự tận tụy của thầy khiến ai cũng yêu quý và kính trọng.

Không chỉ thế, thầy Mạnh còn khiến em nể phục bởi tinh thần học hỏi không ngừng của mình. Tuy đã có tuổi, nhưng thầy vẫn luôn không ngừng cập nhật các công nghệ mới để ứng dụng vào giảng dạy. Từ các bài trình chiếu powerpoin, đến những trò chơi lồng ghép nội dung bài học. Sự tâm huyết trong từng bài giảng của thầy, đã giúp chúng em học tập tốt hơn.

Thầy Mạnh thực sự là một người thầy giáo tuyệt vời. Thầy là người cha thứ hai đáng kính của không chỉ riêng em, mà của tất cả các bạn học sinh trong lớp nữa.

VIII. Biểu cảm về cha

Biểu cảm về cha (Mẫu 1)

“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Bên cạnh tình mẫu tử thiêng liêng, còn có tình phụ tử sâu nặng. Công cha không kém phần so với nghĩa mẹ. Người cha giống như một điểm tựa vững chắc của mỗi đứa con, với em cũng vậy.

Cha của em là một người cha tuyệt vời. Làn da của cha rám nắng bởi hàng ngày phải làm việc nhiều dưới ánh nắng mặt trời. Mọi người thường nói em rất giống cha ở khuôn mặt nhỏ nhắn, vầng trán cao, đôi mắt đen láy và hiền từ. Giọng nói của cha trầm và nụ cười ấm áp khiến em luôn cảm thấy hạnh phúc khi được gần bên cha. Đôi bàn tay của cha thô ráp, em biết đó là những dấu vết của thời gian, của bao vất vả cha đã hi sinh để lo lắng cho chúng em một cuộc sống đủ đầy hơn.

Công việc của cha là một lái xe chở hàng. Đó là một công việc vất vả, hay phải xe nhà. Bởi vậy mà khi có ngày nghỉ, cha lại dành thời gian ở bên gia đình. Cha luôn lo lắng và rất thương hai mẹ con em. Cha luôn dặn em phải chăm chỉ học hành, không được làm mẹ buồn và lo lắng. Mỗi lần đi xa về, cha đều tặng em những món quà nhỏ từ những miền đất nơi cha đã từng đi qua. Em rất thích thú khi được nghe cha kể về quê hương đất nước Việt Nam vô cùng tươi đẹp và rộng lớn. Câu chuyện mà cha kể giúp em có động lực để cố gắng hơn trong cuộc sống.

Thỉnh thoảng, cha được nghỉ phép dài ngày. Lúc đó, cha sẽ đưa cả gia đình đi chơi. Em cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh cha mẹ. Không chỉ vậy, cha cũng dạy em rất nhiều điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Cha của em giống như người thầy với những lời khuyên bổ ích, người cho em động lực và niềm tin để vượt qua mọi giây phút buồn vui.

Đối với em, cha không chỉ là một người cha, mà còn là một người thầy. Em luôn dành cho cha sự kính trọng, yêu mến. Cha mãi là điểm tựa của hai mẹ con em.

Biểu cảm về cha (Mẫu 2)

Người ta thường hay nói rằng “tấm lòng người cha là một tuyệt tác của tạo hóa” tôi tin điều đó là thật. Tình yêu thương và tấm lòng mà cha đã dành cho tôi thực sự thiêng liêng và cao quý. Tôi luôn biết ơn cuộc đời đã ưu ái cho tôi có được một người cha đáng kính, tuyệt vời như thế. Chưa bao giờ tôi dám nói với cha những lời tự sự của trái tim nhưng thẳm sâu trong lòng, tôi luôn kính yêu và tự hào về cha.

Cha tôi năm nay ngoài 40 tuổi nhưng dường như gánh nặng cuộc đời đã khiến cha già đi nhiều, Sự nhọc nhằn hằn in rõ nhất trên mái đầu bạc của cha mà mỗi lần nhìn nó tôi không khỏi chạnh lòng, xót xa. Nước da của cha ngăm đen khỏe mạnh, bờ vai rắn chắc, đầy vững chãi khiến tôi luôn tin tưởng để dựa vào. Dáng người cha hơi đậm nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Tôi rất thích đứng ở đằng sau để nhìn bóng lưng của cha, tôi cảm giác nó như một bức tường cao lớn, vững chãi có thể che chắn cho tôi qua những bão giông cuộc đời. Tôi đặc biệt yêu đôi mắt của cha, đôi mắt hơi nâu và luôn sáng lên những ánh nhìn trìu mến với tôi. Cha có khuôn mặt chữ điền nhìn rất phúc hậu, nổi bật trên khuôn mặt ấy đó là vầng trán cao lộ rõ sự thông minh.

Cha tôi không hoàn hảo nhưng ông luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Cha tôi không phải dân trí thức, cũng không giàu có, cha chỉ là một người lao động bình dân với đồng lương công nhân trong xí nghiệp thế nhưng chưa bao giờ cha để tôi phải thiếu thốn thứ gì. Cha lo cho tôi ăn học, cho tôi một cuộc sống đủ đầy mặc dù tôi biết chính cha cũng không có nhiều tiền. Tôi để ý có đến cả năm cha cũng không may cho mình một bộ áo mới. Dù vai áo đã sờn, chiếc quần cũ kĩ bạc màu nhưng cha vẫn cứ cười xòa mà bảo rằng trong tủ cha còn nhiều đồ đẹp. Thế mà với tôi, cứ đến ngày tựu trường, ngày lễ tết, rồi thời tiết chuyển mùa cha lại giục mẹ đi sắm cho tôi quần áo mới. Thuở nhỏ vô tư không nghĩ suy, cứ hồn nhiên coi đó là điều bình thường nhưng càng lớn khôn, càng hiểu chuyện thì tôi lại càng thương cha nhiều hơn. Từ chiếc bóng đèn học đến bộ áo mưa, tập vở để đi học chính tay cha cũng là người mua. Cả ngày đi làm vất vả nhưng cha không bao giờ quên quan tâm đến chuyện học hành của tôi. Tôi luôn sẵn sàng chia sẻ cùng cha những buồn vui, những câu chuyện hằng ngày bởi tôi cảm nhận được sự lắng nghe và thấu hiểu từ cha. Đặc biệt, tôi rất thích được lắng nghe những lời khuyên của cha dành, đứng từ phương diện của một người đàn ông trưởng thành cha luôn chỉ ra cho tôi những con đường đi đúng đắn, để tôi không chệch bước trên những lối đi gập ghềnh. Những điều ấy khiến tôi càng kính yêu và tự hào hơn về người cha của mình.

Tôi không bao giờ quên những bài học đạo đức, bài học làm người mà cha đã dạy cho tôi. Ngày còn bé, cha dạy tôi phải biết tự đứng lên sau những lần tập đi, dạy tôi cách sống tự lập và biết giúp đỡ, nhường nhịn người khác, đến khi lớn khôn, cha dạy tôi cách để trưởng thành, biết tự tin vào bản thân, vào cuộc sống, biết yêu thương và tôn trọng người khác. Cha chính là người thầy đầu tiên trong cuộc đời tôi, những bài giảng của cha đều không được viết thành sách, ít khi nói thành lời mà hầu hết được dạy thông qua cách cha sống và đối nhân xử thế với mọi người. Cứ như thế, những bài học của cha đi vào trong đầu tôi một cách tự nhiên mà thấm thía, sâu sắc.

Tôi luôn tự hào với bạn bè về gia đình của mình. Nhà tôi giàu có lắm nhưng không phải giàu vì tiền bạc mà giàu bởi tình cảm. Có được điều đáng quý này phải kể đến sự góp công rất lớn của cha. Gia đình muốn giữ được lửa hạnh phúc cần có sự đồng cảm, quan tâm và sẻ chia. Cả ngày đi làm vất vả nhưng cha vẫn luôn sẵn sàng đỡ đần mẹ công việc nhà. Tôi biết công việc của cha cũng nhiều khó khăn và áp lực, nhưng đến khi bước chân vào cánh cổng mọi buồn bực ưu phiền cha đều gác lại, để cho nụ cười hé nở trên môi. Có nhiều lần tôi bắt gặp nét âu sầu trên khuôn mặt cha, thế nhưng khi tôi hỏi cha lại tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì. Cha tôi là vậy đấy, luôn đem niềm vui, sự ân cần tin tưởng cho người khác còn nỗi buồn chỉ để cho riêng mình. Tôi thương và trân quý tấm lòng của cha vô cùng.

Cha tôi hiền lắm, lại dễ gần dễ mến cho nên ai gặp cũng đều có cảm tình. Mọi người trong xóm thường xuyên sang nhà tôi chơi cũng bởi sự thân thiện, quý khách của cha. Trong làng, nhà ai có công chuyện cha tôi đều nhiệt tình giúp đỡ cho nên mọi người đều rất quý mến ông. Từ khi tôi biết nhận thức đến giờ chưa một lần tôi thấy cha to tiếng với ai. Tính cha tôi xởi lởi nhưng rất biết cách cư xử với mọi người vì thế cha tôi không bao giờ để mất lòng người khác. Điều này khiến tôi vô cùng khâm phục.

Nói về người cha thân yêu của mình, ngôn ngữ cũng không thể giúp tôi đong đầy tất cả cảm xúc. Tôi sẽ chứng minh tình cảm của tôi đối với cha bằng hành động, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ học tập thật tốt, rèn luyện thật tốt như những lời cha dạy, phát huy tất cả năng lực cản bản thân để trở thành một người con hiếu thảo, một công dân có ích cho xã hội. Bạn bè con chạy theo những thần tượng âm nhạc, phim ảnh nhưng với con cha chính là thần tượng mà con sùng bái suốt đời.

Biểu cảm về cha (Mẫu 3)

Trong gia đình em, ai em cũng yêu cũng thương như nhau, mỗi người trong gia đình lại chiếm một vị trí đặc biệt khác nhau, không ai có thể thay thế được ai cả, nhưng người em kính trọng nhất là bố em. Vì bố là niềm tự hào và mong ước trong lòng em.

Bố em là bộ đội, thời gian ở nhà rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay, từ bé có khi em chẳng mấy khi được gặp, chẳng mấy khi được ôm bố, không được như bọn bạn em được gọi bố hàng ngày, được bố lai đi học, được nũng nịu. Đôi lúc em còn không tưởng tượng ra được bố mình như thế nào nữa, vì khoảng cách với bố quá xa vời, muốn gặp đâu phải thích là được, bố còn bận rất nhiều công việc khác, nên khó ở bên cạnh em suốt được.

Bố em có khuôn mặt tròn, mà đặc biệt nhất là chiếc trán hói, nhìn rất là đáng yêu. Đôi mắt bố trong và rất đẹp, bố không có bị cận nên lúc nào bố cũng nhắc nhở em phải cẩn thận giữ đôi mắt của mình. Bố sống rất bình dị, mọi thứ bố đều rất tiết kiệm. Tuổi thơ của bố không được chơi nhiều như em bây giờ, từ bé bố đã phải lo công việc trong nhà, nên rất vất vả, vừa cố gắng học vừa làm giúp cha mẹ.

Bố kính yêu của em khá là nghiêm khắc, chắc bị lây từ bố, nên tính cách của em khá là khó tính và hơi để ý như bà cụ non, việc cần cẩn thận thì không bao giờ cẩn thận, nhưng những việc không cần thì lại làm tốt hơn người khác. Chẳng hiểu sao mỗi lần thấy bố mặc gì cũng đẹp cũng xinh.

Em hay lôi ảnh của bố lúc trẻ ra ngắm, rồi hỏi mẹ linh tinh những câu chuyện về bố. Bé mỗi lần nhớ bố quá, lại cố gắng viết một lá thư thật dài cho bố, nói là “con nhớ bố”, “bố về mua bánh socola cho con”. Nhưng khi bố về, bố dang đôi tay ra để ôm thì lại chạy thật xa khỏi đấy vì quá sợ hãi không biết phải làm như thế nào.

Bố rất quan tâm mọi người, mỗi lần đi đâu xa bố đều mua quà cho từng người, coi em học bài dù trời đã muộn, thấy bố vẫn xem phim xong học xong thấy bố ngủ khì ở ghế uống nước. Bố chẳng mấy khi nói ra thương con như thế nào nhưng bố luôn âm thầm từ phía sau.

Bố rất hay mắng và bắt em học bài, nhiều lúc ghét bố lắm, nhưng mỗi lần được điểm cao là hạnh phúc vô cùng. Người làm cha làm mẹ chỉ muốn tốt cho con cái thôi.

Bố em rất tâm lí, vào ngày lễ hay dịp gì cũng đều mua bao nhiêu là hoa hồng thơm nức, thích gì đòi bố một tí là được mua.

Em chỉ nhớ có một lần rất lâu về trước, ngày mà bố đi công tác về em không nhận ra bố mình, một đứa trẻ con không nhận ra bố có phải rất đáng thương không. Đó là lần duy nhất trong cuộc đời em không nhận ra bố mình. Giờ thì bố em cũng về nhiều hơn trước một chút rồi, nhưng nó không đủ cho em.

Bố em rất thích làm vườn và trồng cây cảnh, bố em trồng bao nhiêu cây xanh quanh nhà, cây nào cũng đẹp, cũng đáng yêu, mỗi lần về là bố lại bón phân rồi tỉa lá, bắt sâu. Bố rất yêu công việc, lúc nào cũng làm lụng trồng rau cho mẹ, bố em dạy em cách tận hưởng thiên nhiên, dạy em cách sống là chính mình. Có đôi lúc em thấy mình thật may mắn, có lẽ vì em xa bố em lâu quá, nên em không có những trận đánh đòn, không có những ngày bị bố la mắng, nhưng bị bố mắng khóc những lúc làm sai thì tất nhiên là có.

Em rất thương bố, rất muốn lớn thật nhanh để làm giúp bố tất cả mọi việc. Cuộc sống bên ngoài toàn cạm bẫy và những sự đố kị, đôi lúc muốn mình nhỏ bé bên vòng tay cha mẹ để tránh tất cả những nguy hiểm của cuộc sống. nhưng phải lớn thôi vì cuộc sống là không chờ đợi, bố mẹ cũng đang đợi mình tự tin vững bước vào tương lai.

1 1,352 19/10/2024


Xem thêm các chương trình khác: