Chương I Luật khám bệnh, chữa bệnh 2009: Những quy định chung
Số hiệu: | 40/2009/QH12 | Loại văn bản: | Luật |
Nơi ban hành: | Quốc hội | Người ký: | Nguyễn Phú Trọng |
Ngày ban hành: | 23/11/2009 | Ngày hiệu lực: | 01/01/2011 |
Ngày công báo: | 25/03/2010 | Số công báo: | Từ số 131 đến số 132 |
Lĩnh vực: | Y tế | Tình trạng: |
Hết hiệu lực
01/01/2024 |
TÓM TẮT VĂN BẢN
Văn bản tiếng việt
Văn bản tiếng anh
Luật này quy định quyền và nghĩa vụ của người bệnh, người hành nghề khám bệnh, chữa bệnh và cơ sở khám bệnh, chữa bệnh; điều kiện đối với người hành nghề khám bệnh, chữa bệnh và cơ sở khám bệnh, chữa bệnh; quy định chuyên môn kỹ thuật trong khám bệnh, chữa bệnh; áp dụng kỹ thuật, phương pháp mới trong khám bệnh, chữa bệnh; sai sót chuyên môn kỹ thuật, giải quyết khiếu nại, tố cáo và tranh chấp trong khám bệnh, chữa bệnh; điều kiện bảo đảm công tác khám bệnh, chữa bệnh.
Trong Luật này, các từ ngữ dưới đây được hiểu như sau:
1. Khám bệnh là việc hỏi bệnh, khai thác tiền sử bệnh, thăm khám thực thể, khi cần thiết thì chỉ định làm xét nghiệm cận lâm sàng, thăm dò chức năng để chẩn đoán và chỉ định phương pháp điều trị phù hợp đã được công nhận.
2. Chữa bệnh là việc sử dụng phương pháp chuyên môn kỹ thuật đã được công nhận và thuốc đã được phép lưu hành để cấp cứu, điều trị, chăm sóc, phục hồi chức năng cho người bệnh.
3. Người bệnh là người sử dụng dịch vụ khám bệnh, chữa bệnh.
4. Chứng chỉ hành nghề khám bệnh, chữa bệnh là văn bản do cơ quan nhà nước có thẩm quyền cấp cho người có đủ điều kiện hành nghề theo quy định của Luật này (sau đây gọi chung là chứng chỉ hành nghề).
5. Giấy phép hoạt động khám bệnh, chữa bệnh là văn bản do cơ quan nhà nước có thẩm quyền cấp cho cơ sở khám bệnh, chữa bệnh có đủ điều kiện hoạt động theo quy định của Luật này (sau đây gọi chung là giấy phép hoạt động).
6. Người hành nghề khám bệnh, chữa bệnh là người đã được cấp chứng chỉ hành nghề và thực hiện khám bệnh, chữa bệnh (sau đây gọi chung là người hành nghề).
7. Cơ sở khám bệnh, chữa bệnh là cơ sở cố định hoặc lưu động đã được cấp giấy phép hoạt động và cung cấp dịch vụ khám bệnh, chữa bệnh.
8. Lương y là người có hiểu biết về lý luận y dược học cổ truyền, có kinh nghiệm khám bệnh, chữa bệnh bằng phương pháp y dược học cổ truyền có dùng thuốc hoặc không dùng thuốc được Bộ Y tế hoặc Sở Y tế công nhận sau khi có ý kiến của Hội đông y trung ương hoặc Hội đông y cấp tỉnh.
9. Người có bài thuốc gia truyền hoặc có phương pháp chữa bệnh gia truyền là người sở hữu bài thuốc hoặc phương pháp chữa bệnh theo kinh nghiệm lâu đời do dòng tộc, gia đình truyền lại, điều trị có hiệu quả đối với một hoặc vài bệnh, chứng nhất định được Sở Y tế công nhận sau khi có ý kiến của Hội đông y cấp tỉnh.
10. Cập nhật kiến thức y khoa liên tục là việc người hành nghề tham gia các khóa đào tạo, bồi dưỡng ngắn hạn, hội nghị, hội thảo về y khoa thuộc lĩnh vực hành nghề theo chương trình do Bộ Y tế phê duyệt hoặc công nhận và được cấp giấy chứng nhận theo quy định của Bộ trưởng Bộ Y tế.
11. Người bệnh không có người nhận là người bệnh đang ở trong tình trạng cấp cứu, bị bệnh tâm thần hoặc bị bỏ rơi, bao gồm cả trẻ sơ sinh bị bỏ rơi tại cơ sở khám bệnh, chữa bệnh mà không có giấy tờ tùy thân, không xác định được địa chỉ cư trú.
12. Hội chẩn là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.
13. Tai biến trong khám bệnh, chữa bệnh là hậu quả gây tổn hại đến sức khỏe, tính mạng của người bệnh do sai sót chuyên môn kỹ thuật trong khám bệnh, chữa bệnh hoặc rủi ro xảy ra ngoài ý muốn trong khám bệnh, chữa bệnh mặc dù người hành nghề đã tuân thủ các quy định chuyên môn kỹ thuật.
1. Bình đẳng, công bằng và không kỳ thị, phân biệt đối xử đối với người bệnh.
2. Tôn trọng quyền của người bệnh; giữ bí mật thông tin về tình trạng sức khỏe và đời tư được ghi trong hồ sơ bệnh án, trừ trường hợp quy định tại khoản 2 Điều 8, khoản 1 Điều 11 và khoản 4 Điều 59 của Luật này.
3. Kịp thời và tuân thủ đúng quy định chuyên môn kỹ thuật
4. Ưu tiên khám bệnh, chữa bệnh đối với trường hợp cấp cứu, trẻ em dưới 6 tuổi, người khuyết tật nặng, người từ đủ 80 tuổi trở lên, người có công với cách mạng, phụ nữ có thai.
5. Bảo đảm đạo đức nghề nghiệp của người hành nghề.
6. Tôn trọng, hợp tác và bảo vệ người hành nghề khi làm nhiệm vụ.
1. Ưu tiên bố trí ngân sách nhằm đáp ứng nhu cầu khám bệnh, chữa bệnh cơ bản của nhân dân. Quan tâm dành ngân sách cho việc chăm sóc sức khỏe đối với người có công với cách mạng, trẻ em, người nghèo, nông dân, đồng bào dân tộc thiểu số, nhân dân ở vùng có điều kiện kinh tế - xã hội khó khăn và vùng có điều kiện kinh tế - xã hội đặc biệt khó khăn.
2. Tăng cường phát triển nguồn nhân lực y tế, đặc biệt là nguồn nhân lực y tế ở vùng có điều kiện kinh tế - xã hội khó khăn và vùng có điều kiện kinh tế - xã hội đặc biệt khó khăn. Thực hiện chế độ luân phiên có thời hạn đối với người hành nghề tại cơ sở khám bệnh, chữa bệnh từ tuyến trên xuống tuyến dưới, từ vùng có điều kiện kinh tế - xã hội không khó khăn đến vùng có điều kiện kinh tế - xã hội khó khăn và vùng có điều kiện kinh tế - xã hội đặc biệt khó khăn.
3. Đẩy mạnh xã hội hóa các hoạt động khám bệnh, chữa bệnh; khuyến khích tổ chức, cá nhân đầu tư phát triển dịch vụ khám bệnh, chữa bệnh.
4. Khuyến khích việc nghiên cứu, ứng dụng khoa học, công nghệ trong khám bệnh, chữa bệnh.
5. Kết hợp y học hiện đại với y học cổ truyền trong khám bệnh, chữa bệnh.
1. Chính phủ thống nhất quản lý nhà nước về khám bệnh, chữa bệnh
2. Bộ Y tế chịu trách nhiệm trước Chính phủ thực hiện quản lý nhà nước về khám bệnh, chữa bệnh và có các nhiệm vụ, quyền hạn sau đây:
a) Xây dựng và ban hành theo thẩm quyền hoặc trình cơ quan có thẩm quyền ban hành văn bản quy phạm pháp luật, quy chuẩn kỹ thuật về khám bệnh, chữa bệnh; chiến lược phát triển, quy hoạch hệ thống cơ sở khám bệnh, chữa bệnh;
b) Chỉ đạo hướng dẫn, tuyên truyền và tổ chức triển khai thực hiện văn bản quy phạm pháp luật về khám bệnh, chữa bệnh; chiến lược phát triển, quy hoạch hệ thống cơ sở khám bệnh, chữa bệnh;
c) Quản lý thống nhất việc cấp, cấp lại, thu hồi chứng chỉ hành nghề và giấy phép hoạt động;
d) Xây dựng và quản lý cơ sở dữ liệu quốc gia về người hành nghề và cơ sở khám bệnh, chữa bệnh;
đ) Thanh tra, kiểm tra, giải quyết khiếu nại, tố cáo và xử lý vi phạm pháp luật về khám bệnh, chữa bệnh;
e) Tổ chức đào tạo, đào tạo liên tục, bồi dưỡng phát triển nguồn nhân lực; hướng dẫn việc luân phiên người hành nghề; nghiên cứu, ứng dụng khoa học và công nghệ trong khám bệnh, chữa bệnh;
g) Thực hiện hợp tác quốc tế về khám bệnh, chữa bệnh; thừa nhận chứng chỉ hành nghề giữa các nước; hướng dẫn khám bệnh, chữa bệnh nhân đạo; hợp tác chuyên gia, chuyển giao kỹ thuật và phương pháp chữa bệnh mới.
3. Bộ Quốc phòng trong phạm vi nhiệm vụ, quyền hạn của mình tổ chức thực hiện và hướng dẫn việc khám bệnh, chữa bệnh tại cơ sở khám bệnh, chữa bệnh thuộc thẩm quyền quản lý theo quy định của Luật này và phù hợp với điều kiện thực tế của quân đội.
4. Các bộ, cơ quan ngang bộ trong phạm vi nhiệm vụ, quyền hạn của mình có trách nhiệm phối hợp với Bộ Y tế thực hiện quản lý nhà nước về khám bệnh, chữa bệnh.
5. Ủy ban nhân dân tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương (sau đây gọi chung là cấp tỉnh) trong phạm vi nhiệm vụ, quyền hạn của mình thực hiện quản lý nhà nước về khám bệnh, chữa bệnh trong phạm vi địa phương.
1. Từ chối hoặc cố ý chậm cấp cứu người bệnh
2. Khám bệnh, chữa bệnh không có chứng chỉ hành nghề hoặc đang trong thời gian bị đình chỉ hành nghề, cung cấp dịch vụ khám bệnh, chữa bệnh mà không có giấy phép hoạt động hoặc đang trong thời gian bị đình chỉ hoạt động.
3. Hành nghề khám bệnh, chữa bệnh, cung cấp dịch vụ khám bệnh, chữa bệnh vượt quá phạm vi hoạt động chuyên môn được ghi trong chứng chỉ hành nghề, giấy phép hoạt động, trừ trường hợp cấp cứu.
4. Thuê, mượn, cho thuê, cho mượn chứng chỉ hành nghề hoặc giấy phép hoạt động.
5. Người hành nghề bán thuốc cho người bệnh dưới mọi hình thức, trừ bác sỹ đông y, y sỹ đông y, lương y và người có bài thuốc gia truyền.
6. Áp dụng phương pháp chuyên môn kỹ thuật y tế chưa được công nhận, sử dụng thuốc chưa được phép lưu hành trong khám bệnh, chữa bệnh.
7. Quảng cáo không đúng với khả năng, trình độ chuyên môn hoặc quá phạm vi hoạt động chuyên môn được ghi trong chứng chỉ hành nghề, giấy phép hoạt động; lợi dụng kiến thức y học cổ truyền hoặc kiến thức y khoa khác để quảng cáo gian dối về phương pháp chữa bệnh, thuốc chữa bệnh.
8. Sử dụng hình thức mê tín trong khám bệnh, chữa bệnh.
9. Người hành nghề sử dụng rượu, bia, thuốc lá hoặc có nồng độ cồn trong máu, hơi thở khi khám bệnh, chữa bệnh.
10. Vi phạm quyền của người bệnh; không tuân thủ các quy định chuyên môn kỹ thuật trong khám bệnh, chữa bệnh; lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong quá trình khám bệnh, chữa bệnh; lạm dụng nghề nghiệp để xâm phạm danh dự, nhân phẩm, thân thể người bệnh; tẩy xóa, sửa chữa hồ sơ bệnh án nhằm làm sai lệch thông tin về khám bệnh, chữa bệnh.
11. Gây tổn hại đến sức khỏe, tính mạng, danh dự, nhân phẩm của người hành nghề.
12. Ngăn cản người bệnh thuộc diện chữa bệnh bắt buộc vào cơ sở khám bệnh, chữa bệnh hoặc cố ý thực hiện chữa bệnh bắt buộc đối với người không thuộc diện chữa bệnh bắt buộc.
13. Cán bộ, công chức, viên chức y tế thành lập, tham gia thành lập hoặc tham gia quản lý, điều hành bệnh viện tư nhân hoặc cơ sở khám bệnh, chữa bệnh được thành lập và hoạt động theo Luật doanh nghiệp và Luật hợp tác xã, trừ trường hợp được cơ quan nhà nước có thẩm quyền cử tham gia quản lý, điều hành tại cơ sở khám bệnh, chữa bệnh có phần vốn của Nhà nước.
14. Đưa, nhận, môi giới hối lộ trong khám bệnh, chữa bệnh.
Article 1. Scope of regulation
This Law provides the rights and obligations of patients, medical practitioners and medical examination and treatment establishments; conditions on medical practitioners and medical examination and treatment establishments; professional and technical requirements for medical examination and treatment; application of new techniques and methods to medical examination and treatment; professional and technical mistakes, settlement of complaints, denunciations and disputes related to medical examination and treatment; and conditions to assure medical examination and treatment.
Article 2. Interpretation of terms
In this Law, the terms below are construed as follows:
1. Medical examination means the inquiry into diseases and medical history, physical examination, and instruction for paraclinical testing or functional probe, when necessary, for diagnosis and instruction of recognized appropriate treatment methods.
2. Medical treatment means the use of recognized professional and technical methods and drugs licensed for circulation for first aid, cure, care and functional rehabilitation of patients.
3. Patient means a user of medical examination and treatment services.
4. Medical practice certificate means a document granted by a competent state agency to a person eligible for professional practice under this Law.
5. License for medical examination and treatment means a document granted by a competent state agency to a medical examination and treatment establishment eligible for operation under this Law (below referred to as operation license).
6. Medical practitioner means a person possessing a medical practice certificate and practicing medical examination and treatment (below referred to as practitioner).
7. Medical examination and treatment establishment means a fixed or mobile establishment possessing an operation license and providing medical examination and treatment services.8.
8. Herbalist means a person knowledgeable about traditional theories and experienced in providing examination and treatment with traditional medicine methods with or without drugs, which are recognized by the Ministry of Health or provincial-level Health Departments after consulting the Central Oriental Medicine Council or provincial-level Oriental Medicine Councils.
9 Owner of a family herbal remedy or treatment method means a person owning an old remedy or treatment method passed from one generation to another of a family or family line, which effectively cures one or some diseases or symptoms and is recognized by a provincial-level Health Department after consulting a provincial-level Oriental Medicine Council.
10. Continued updating of medical knowledge means a practitioner's attendance to short-term health training courses, conferences and seminars related to his/her professional practice under programs approved or recognized by the Ministry of Health and receipt of training certificates under the Health Minister's regulations.
11. Abandoned patient means a patient in an emergency state, suffering from a mental disease or being abandoned, including infants abandoned at medical examination and treatment establishments, without personal identification papers and whose address of residence is unknown.
12. Consultation means a discussion between practitioners on the disease status of a patient for diagnosis and introduction of appropriate and timely treatment methods.
13. Incident in medical examination and treatment means consequences harming the health or life of a patient caused by professional and technical mistakes in medical examination
and treatment or unexpected misfortunes in medical examination and treatment even though
a practitioner has observed professional and technical regulations.
Article 3. Principles for medical practice
1. To ensure equality, fairness and non-discrimination for patients.
2. To respect patients' rights; to keep confidential information on the health status and privacy of patients indicated in their case history dossiers, except the cases specified in Clause 2. Article 8: Clause 1. Article II; and Clause 4. Article 59. of this Law.
3. To promptly and properly observe professional and technical regulations.
4. To prioritize medical examination and treatment for cases of emergency, under-6 children, sufferers of serious disabilities, people aged full 80 or older; people with contributions to the revolution; and pregnant women.
5. To guarantee professional ethics of practitioners.
6. To respect, cooperate with, and protect practitioners on duty.
Article 4. State policies on medical examination and treatment
1. To prioritize budget to meet people's basic needs for medical examination and treatment. To allocate budget to healthcare for people with contributions to the revolution, children, poor people, farmers, ethnic minority people and inhabitants in areas meeting with socio-economic difficulties or extreme socio-economic difficulties.
2. To increasingly develop human resources for the health sector, especially in areas meeting with socio-economic difficulties or extreme socioeconomic difficulties. To rotate on a definite term practitioners at medical examination and treatment establishments from higher to lower levels and from areas without socio-economic difficulties to those with socio-economic difficulties or extreme socio-economic difficulties.
3. To enhance the socialization of medical examination and treatment activities; to encourage organizations and individuals to invest in developing medical examination and treatment services.
4. To encourage scientific and technological research and application to medical examination and treatment.
5. To combine western medicine with traditional medicine in medical examination and treatment.
Article 5. State management responsibilities for medical examination and treatment
1. The Government shall perform the unified state management of medical examination and treatment.
2. The Ministry of Health shall take responsibility before the Government for performing the state management of medical examination and treatment and has the following tasks and powers:
a/ To elaborate and promulgate according to its competence or submit to competent authorities for promulgation legal documents and technical regulations on medical examination and treatment; development strategies and master plans on the system of medical examination and treatment establishments;
b/ To direct, guide, disseminate, and organize the implementation of, legal documents on medical examination and treatment; and development strategies and master plans on the system of medical examination and treatment establishments;
c/ To uniformly manage the grant, re-grant and revocation of medical practice certificates and operation licenses;
d/ To establish and manage a national database on practitioners and medical examination and treatment establishments.
e/ To inspect, examine, settle complaints and denunciations and handle violations of the law on medical examination and treatment;
f/ To provide training, continued training and refresher training for human resources; to guide the rotation of practitioners; to study and apply science and technology to medical examination and treatment;
g/ To carry out international cooperation on medical examination and treatment; to recognize medical practice certificates of other countries; to guide humanitarian medical examination and treatment; to cooperate with foreign experts, to transfer new technologies and treatment methods.
3. The Ministry of National Defense shall, within the ambit of its tasks and powers, organize and guide medical examination and treatment at establishments under its management in accordance with this Law and suitable to the army's actual conditions.
4. Ministries and ministerial-level agencies shall, within the ambit of their tasks and powers, collaborate with the Ministry of Health in performing the state management of medical examination and treatment.
5. People's Committees of provinces and centrally run cities (below referred to as provincial level) shall, within the ambit of their tasks and powers, perform the state management of medical examination and treatment in their localities.
1. Refusing to provide or intentionally delaying first aid for patients.
2. Providing medical examination and treatment without a medical practice certificate or during the time subject to suspension from professional practice; providing medical examination and treatment services without an operation license or during the time subject to suspension from operation.
3. Practicing medical examination and treatment or providing medical examination and treatment services outside the scope of professional operation under a medical practice certificate or operation license, except cases of emergency.
4. Hiring, borrowing, leasing or lending medical practice certificates or operation licenses.
5. Practitioners selling drugs to patients in any forms, except herb doctors, herb assistant doctors, herbalists and owners of family remedies.
6. Applying medical professional methods and techniques which have not been recognized and using drugs which have not been licensed for circulation, in medical examination and treatment.
7. Advertising professional capacity and qualifications untruthfully or beyond the scope of professional operation under medical practice certificates or operation licenses; abusing traditional herbal medicament knowledge or other medical knowledge to advertise treatment methods or drugs untruthfully.
8. Using superstitions in medical examination and treatment.
9. Practitioners drinking alcohol or beer or smoking or having an alcoholic concentration in blood or breath when providing medical examination and treatment.
10. Infringing upon patients' rights; failing to observe professional and technical regulations in medical examination and treatment; taking advantage of positions and powers in medical examination and treatment: abusing the profession to harm the honor, dignity and body of patients: erasing and modifying case history dossiers to falsify information on medical examination and treatment.
11. Harming the health, life, honor and dignity of practitioners.
12. Obstructing patients in need of compulsory treatment in admitting to medical examination and treatment establishments or intentionally providing treatment for those not in need of compulsory treatment.
13. Medical cadres, civil servants and public employees establishing, engaged in the establishment or management and administration of, private hospitals or medical examination and treatment establishments set up and operating under the Enterprise Law or the Law on Cooperatives, unless they are assigned by competent state agencies to manage and administer state-funded medical examination and treatment establishments.
14. Bribe giving, taking and broking in medical examination and treatment.